Thằng Đực ( Loạn Luân Mợ Cháu ) - Chương 53
Mặc dù đang được thằng Đực hích pằng pằng, nhưng xem ra mợ Lan chưa bằng lòng. Trong khi thằng bé vận dụng hết sức lực của tay xới vật nhấc mợ bổng lên để quật đùng xuống sàn thì mợ than nheo nhéo : giời ạ, sao lại có cảnh kẻ ăn mặn, người khát nước thế không biết.
Thằng Đực bẳn tính nên quặc : ai làm gì mà bà kêu um tỏi lên, ai ăn mặn, ai khát nước ở đây. Mợ Lan vẫn phì phọp gặm mía, bàn tọa ngoáy vung thiên mà miệng thì lào xào than thở : tôi phân bì là phân bì với mợ nhà anh, sao anh lại cấm tôi, chả nhẽ tôi ấm ức mà anh cũng bắt tôi cố nhịn.
Thằng Đực càng cáu tiết : mợ bên nhà dính dáng gì lúc này, bà đang chổng mông chổng tỹ đi bài quyền, còn ấm ức gì nữa. Đúng là được voi đòi tiên, bà làm tôi cũng muốn điên cái đầu lên, chẳng còn ham hố chút nào hết.
Mợ Lan quính quáng ngăn ngay lại : anh thông cảm, để tôi thở vắn than dài một tẹo. Anh nghĩ xem thời gian anh ở đây ngắn ngủi, chỉ dăm hôm là trở về, còn tôi đúng là số con rệp, ấy chẳng phải là cảnh “ kẻ ăn không hết, người lần không ra hay sao “. Anh về bên ấy, đúng là bà mợ trúng số độc đắc, xem số bà ấy lịt rịt mà đẻ bọc điều, còn tôi đúng hẩm hiu, mạt rệp.
Nói xong mợ Lan thở dài sườn sượt làm thằng tửng cũng nhói động lòng.
Nó hiểu ra chung qui cũng tại mợ Lan ghen bóng ghen gió nên diễn ra những ý nghĩ tầm phào như thế (mặc dù cũng có phần nào đúng). Nhưng nó tính phải kịp thời đút nút lại, kẻo để mợ cứ vung vít lên thì mất lòng cả mợ bên nhà.
Bởi vậy nó vênh vang nạt như ông tướng : bà chúa nghĩ xằng, nghĩ bậy. Tôi về thì liên can gì đến mợ ấy, bà cứ huênh hoang không có cơ sở, nhỡ đến tai mợ, lần sau bà có nhờ, mợ ấy đếch phê chuẩn nữa thì có mà ăn cám hấp.
Mợ Lan chột dạ sợ nên xoắn xuýt : ấy là tôi nói thế thôi, còn làm sao mợ bên nhà nghe biết, trừ phi anh báo hại phun cả ra. Và để o bế thằng bé, mợ Lan ỏn ẻn tươi được ngay : thôi, tôi xin lỗi, anh tiếp tục đi cho tôi nhờ, đừng bắt bẻ nữa.
Thằng Đực nghe xuôi tai nên dận binh binh. Nó lềnh khênh bê mợ Lan lên mà hích chát chát, đôi mông mợ xoay tròn cao như ụ mối. Thằng Đực vịn hai bên hông mợ mà giập tàn giập tê, nhìn cái lỗ đít mợ Lan nhíp thật hay. Nó bèn dùng ngón tay cái ấn vào và xe xe trong khi bơm phịt phịt làm mợ Lan nhong nhỏng đung đưa, thở phì phì coi đã.
Thằng Đực xài cối này là cối thứ tư nên thong dong như người đi dạo xem cảnh. Nó thập thò kéo ra đút vào, lền lền như khúc mía gặm thon lỏn. Mợ Lan chưa bao giờ được mút mát ngon như thế nên hau háu há rõ to miệng mà nhay tận lực.
Thằng Đực nghịch, thỉnh thoảng lại kéo tuột ra và lều phều đứng nhìn hai mu mợ Lan chip chip như chọc giận. Mợ Lan có vẻ sốt ruột nên ì ạch xê dịch.
Thằng Đực quệt lê cái chày gân vẽ loằng ngoằng với khe đít và đập binh binh lên mông mợ, mãi cứ dềnh dang chẳng đút vào làm mợ chênh vênh nghiêng hẳn người cố chìa cái miệng sò chờ đợi.
Thằng Đực đùa dai hỏi : làm gì mà tơm tớp như đói khát lên thế. Mợ Lan đáp nhẹ bâng : anh chơi xỏ lá thì ai nhín hơi được. Thà không ấy thì thôi, còn đang ấy lại chơi ngông thì thà anh giết quách tôi cho xong.
Thằng Đực phần nào cũng thấy thương. Nó nghĩ cái thời nó nằm chèo queo nghĩ vơ nghĩ vẩn, thèm như thèm ăn, thèm uống, nó động lòng thương. Giá hồi ấy nó tưởng tượng chỉ mong được xài một hũ mắm thôi cũng đã thấy vô cùng phi lý, đâu ngờ bây giờ lại có tới hai hũ để nó xài qua xài lại. Nó thấy quả là số nó đẻ bọc điều, khi không ở đâu trên trời rơi xuống cho nó hưởng.
Nó thầm cám ơn ông cậu say cóc chết, nhờ đó mà nó mới biết đàn bà mùi vị ra sao. Nó nhớ mãi cái đêm bị mợ dựng đầu dậy bắt lên lau chùi cho cậu. Nhờ thế nó mới nghía được vú mợ, để rồi được hưởng xái vào hàng của quý.
Nó ăn hàng mợ bên nhà, lại còn được cho mượn để hưởng thêm mợ Lan nữa. Các bà vốn chẳng mấy ưa nhau, nhưng chính trong ý nghĩ hại nhau mà nó đâm thủ lợi. Mợ bên í vốn ghét mợ bên này, hai bà chơi với nhau mà tâm với tính chẳng đi đôi. Chung qui cũng vì ghen tuông nhau sắc đẹp.
Các bà có thể tương nhượng, san xẻ cho nhau miếng ăn, tấm áo, nhưng nhất định không ai chịu lép ai về đường chưng diện. Sẵn tiền chùa các cậu đưa về, các bà đua nhau hết mốt này đến mốt khác, khoe đua vung vít. Nay mợ này sắm cái lót hiệu thì mai mợ kia sắm cái nịt rất đắt tiền.
Cà kê với nhau chỉ toàn hé cho nhau xem hàng này hàng nọ, bởi vậy mợ nào cũng rành về vóc dáng của nhau. Mợ này bình phẩm mợ kia về cặp vú ngồn ngộn như mả vôi, mợ nọ lại chê mợ khác đít như cái dành lốp ô tô thấy mà khiếp.
Trước những lời xỏ xiên, thằng Đực câm như hến. Xét ra nghiêng bên nào cũng chẳng được lợi thế gì, thà rằng cứ ngơ ngơ để hưởng ưu đãi. Đúng vậy, nó luôn là cái bung xung để mợ này nói xấu mợ khác. Nó vờ vểnh tai lên nghe mà trong lòng đều muốn nổi quặc lên.
Bây giờ nghe mợ Lan than van, nó ậm ự chẳng biết phải nói gẫy gọn thế nào, đành lơ thơ tơ liễu buông mành để mợ yên tâm : bà yên chí đi, tôi nói thực là tôi mến bà vô cùng. Tiếng là ở với mợ bên nhà, song tôi chẳng được lợi lộc gì hết, mợ ấy khó giàn trời, hở ra là nạt, có đâu dễ dãi như mợ. Tôi nói nghiêm chỉnh lắm lúc muốn tính chuyện xin nghỉ cho rồi.
Mợ Lan tỉnh hẳn ra hỏi dồn : thật vậy hả, hay là anh nghỉ quách sang đây tôi nuôi. Cam đoan không bao giờ tôi để anh phiền lòng. Chưa gì mợ đã dỗ ngon dỗ ngọt : anh muốn gì tôi cũng chiều và mợ Lan nói đả đớt thêm : tôi sẽ tim dịp để ngày nào anh cũng nhìn tôi như lúc này, chịu chưa ?
Thấy cu Đực nhà ta ngây ra, mợ Lan nghĩ thằng bé đang bặp mồi nên sướng tận mạng : ối giời, mới nhứ thế mà trông mặt anh khờ khạo ra, dễ xươn nàm thao. Và mợ vói tay vuốt quanh mặt thằng tửng một cái, nghiêng cao người làm thằng Đực ngớ ra vì cặp vú mợ thòng thòng thấy to dễ nể.
Nó nhứ mợ : thì đâu bà thử đề nghị mợ bên ấy xem sao, biết đâu bà ấy cũng ngán nên gả quách sang cho bà. Mợ Lan dồn dập thở phào : thật nhé ! để mai kia tôi nhóng thử coi sao.