Thằng Đực ( Loạn Luân Mợ Cháu ) - Chương 52
Hai mợ cháu nhà nẫu lúc này giống như một cặp vợ chồng “ phu xướng phụ tùy “ rất nhịp nhàng, ăn giơ với nhau. Thằng Đực lãnh trách nhiệm đổ bánh, phết hồ, còn mợ Lan thì lo chơi kèn xác xô.
Bánh tráng bằng bột dẻo nên gặp nước sôi cao độ nở phồng rộ lên, thằng Đực hì hụi trải mãi mà vẫn không gọn. Nó dùng tay căng dàn, phết mép cho phẳng nhưng loáng cái đã cong cuốn lại. Lại thêm mớ hành răm bám bu rối rít nên nó càng vạch, càng chắn thì bánh càng lều phều rúc rich.
Có lúc nó phải vừa dùng tay, vừa dùng lưỡi, lại nạnh cả chót mũi để phanh phành phành tấm bánh ra, ui chao mỡ hành, nước sốt tươm tóe loe, làm nó húp xùm xụp mà không kịp sạch. Mợ Lan thỉnh thoảng phải nhả kèn ra mà kêu oẳng lên vì nhột.
Thằng Đực nghĩ mợ Lan học thổi kèn rất tài. Mới buổi thứ hai mà môi bặp lá mía trơn tru, hơi vào đầu kèo uỳnh uỵch, các ngón lại bấm lia bấm lịa lên thân kèn líu lo, làm thằng Đực cứ phải căng thẳng ra để kèn khít vào miệng mợ.
Mợ thổi đã rành mà thỉnh thoảng lại mút mút đầu kèn khiến thằng bé tái tê rên lên ư ử. Mợ Lan nhìn hai bàn chân thằng tửng miết vào nhau, biết là nó sướng cực kỳ nên càng bặm trợn bặp vào mà nhấn nhít lung tung, phồng môi trợn má thổi u u mới đã tĩ.
Thằng Đực phải hổn hển vừa lết trên tấm bánh vừa rên : làm cái đéo gì mà gây nứng cả lên như thế. Mợ Lan nào vừa cũng oang oang cãi lại : anh phết bánh của tôi cũng làm tôi tanh bành té bẹ thì tôi phải gỡ, chả lẽ chỉ để riêng anh độc quyền sử dụng cái sướng riêng tư sao.
Thằng Đực nghĩ bụng : bà đã trêu gan thì tớ đếch thèm dàn bánh nữa, tớ cạp luôn cho nát bố nó ra. Nói là làm, nó bưng nguyên cái bánh bèo của mợ Lan kê ngay răng vào cắn một phát cho hả. Mợ Lan tru tréo lên : sao lại cắn, nó sứt ra thì làm sao ?
Thằng Đực nói tỉnh queo : nó sứt thì chảy máu, kế đó thành sẹo, có sao ? Để lâu lâu bà có nhớ đến tôi thì rờ rờ vào đó mà tưởng tượng cho đỡ. Mợ Lan vậy mà nhượng bộ nên dỗ ngọt : anh táp táp thôi, đừng cắn nó rách sứt, tội nghiệp, anh làm xây xước mà cho nó nghỉ còn đỡ, anh nghịch xong lại đè ngấu đè nghiến ra địt, em rát bỏ bu thì sướng ích gì đâu.
Chẳng hiểu sao thằng Đực nhả bánh ra và thuận tay phát đánh đét một cái mắng mỏ : mặt lúc nào cũng hềnh hệch nhăn nhó, chán bỏ mẹ. Sáng ngủ dậy mà nhìn dáng lịt lịt này thì có mà hãm tài cả ngày.
Mợ Lan nghe đau thấu tim gan, chửi thầm : sư anh, đã được đéo còn chê. Không có cái mặt chù ụ của nó thì anh đến nước nằm xục đến cầm canh cũng đếch ra tí nhớt. Tuy vậy mợ cũng cười khặc khặc ngay được nói vuốt : anh càu nhàu như chó hóc chứ anh có chê nó đâu, địt phình phình muốn lệch cả lồn.
Thằng Đực bàng hoàng, không ngờ mợ Lan tẩm ngẩm tầm ngầm mà lại có nhận xét sâu sắc đến thế. Đúng vậy, địt mà đến lệch cả lồn, phải nói là cực kỳ sung mãn, trừ phi cặc cừ khôi chứ không cũng chỉ ăn cám xú.
Bởi vậy, nó rụi luôn một lúc 3 ngón tay chuối mắn của nó vào lỗ mà móc vét oạch oạch. Mợ Lan đang thổi bản “ ò e con ma đánh đu “ bỗng ré lên kẹp chặt lồn lại hổn ha hổn hển mà kháo : nứng, nứng, nứng quá.
Thằng Đực mụ cả người, nó nghe như tiếng mèo cái gọi đực nên vét chết thôi. Lục cục những gì lộn nhộn dưới ngón tay nó, được cái nhờ mợ Lan lắm nước nên cũng trơn tru. Nó cào thêm một hồi thì mợ Lan buông phịch kèn ra, lắc lấy lắc để, lột như lột vỏ chuối và kêu thống thiết : nắc, nắc, nhét vào nắc chết cha nó đi, em khó chịu quá.
Thằng Đực xỏ lá : sao bảo bị phá chẳng ngủ nghê gì được, tớ nghỉ tay đi ngáo đây. Mợ Lan quáng quàng lên năn nỉ : nắc, nắc đã rồi ngủ, em đang nứng. Thằng Đực mắng ùm xùm : lúc nào cũng nắc, nắc rồi lại than vãn.
Mợ Lan quính lên hét inh : lần này không than nữa, nắc, nắc nhanh cho em nhờ. Thằng Đực lừng khừng câu giờ, mợ Lân xấn xổ đè ngay thằng ranh con ra mà thay vị trí làm chồng hiếp luôn thằng bé.
Thằng Đực không ngờ mợ Lan dâm nặng nên nó lẳng lặng xem mợ mần trò ra sao. Mợ Lan hất toẹt nó ngã ngửa ra và đang khi nó còn lơ ngơ thì mợ đã nhảy phóc lên bụng nó nhét vội nhét vàng lồn vào và bơm xịt xịt.
Thằng Đực đờ cả người, mợ Lan chụp lấy hai bàn tay nó đặt lên cặp vú hối thêm : bóp, bóp, nắc nắc, nhịp nhàng vào. Thế rồi, mợ nhong nhong đẩy người tới lui, cái dùi đâm thùi thụi làm mợ rít ông ổng : sướng, đã, nứng chết bỏ, đéo kinh hồn tán đởm lun.
Cặp vú mợ vốn đã sượng giờ nứng càng cứng đanh lại hơn, thằng Đực bóp muốn phòi cục sữa ra mà mợ còn kêu chưa mạnh. Thằng Đực đến khốn khổ, gồng người để cố đâm sâu lồn mợ mà hai tay mỏi nhừ vẫn thấy mợ lơ mơ. Nó lầm bầm trong miệng : ăn cái đéo gì mà nứng ra phết.
Mợ Lan ngất ngưởng có vẻ thích nên hích quậy lồn như điên, cái cọc đâm uỳnh uỳnh làm méo cả mu, xẹp cả lông và cái miệng lồn táp táp như vịt xúc tép. Nó hiểu ra mợ Lan quả hơn mợ bên nhà một bực.
Rỉ rả đồng hồ lại điểm 4 giờ sáng. Thằng Đực xem chừng oải bở hơi tai, những mong trận đấu vật chóng xong để nó thoát nợ, nhưng nhìn mợ Lan vẫn bặm môi trợn mắt hích mà ngán.
Nó nổi bực nên chê : bà đéo chẳng nên thân nên thằng bé chẳng chịu ọc. Bà để tôi cầm tài thay phiên cho bà hết lăng xăng. Và nó quặp hai chân giữ chặt lấy mợ Lan vật uỵch xuống.
Mợ Lan ngã chổng vó lên trời, thằng Đực phích ngay lên thu cả hai giò mợ đẩy giúi về phía trước. Nó bẻ lưng mợ cong như con tôm, nó đu người lên lọt thỏm giữa hai đùi mợ mà bay là là nắc oạch oạch tối tăm cả mặt mũi.
Mợ Lan kêu nhong nhỏng : kiểu này là kiểu gì mà lồn bị đâm sâu thế. Thằng Đực cóc hình dung ra một danh xưng nào cho đúng nên vọt miệng tán đại : đây là kiểu thòng dây xuống giếng múc ánh trăng vàng đem đổ đi.
Mợ Lan có hiểu thứ văn chương này bao giờ nên ngơ ngác đáp : thòng dây xuống giếng là thấy rùi, còn trăng có đéo đâu dưới đó mà múc hắt đi. Thằng Đực lỡ trớn nên gắt nhẳng : bà ngu bỏ mẹ, ấy là người ta ví von thế, chứ trăng mà lọt vào đó họa chăng của bà là mấy chục lần cái nia mới chứa nổi.
Mợ Lan im khe vì những cú huých của thằng tửng làm hồn vía mợ lên mây, thôi thì câm đi cho được việc, để nó địt mợ sướng cái đã.