Thằng Đực ( Loạn Luân Mợ Cháu ) - Chương 50
Mợ Lan vét chùi mãi vẫn không sạch mớ nhớt ở đít nên lầu bầu như người bị hóc xương. Đến nỗi thằng Đực phải gắt ỏm tỏi : bà thứ gì cũng muốn, đéo cũng muốn, sướng cũng muốn, nhiều cũng muốn, ít cũng muốn lại cằn nhằn, tớ nghỉ đếch chơi bà nữa cho yên việc.
Thằng Đực nói là dọa thế thôi, nhưng mợ Lan quính lên phân bua : tôi cằn nhằn gì anh, tại nó dây dưa bám sâu ở trỏng, tôi rặn è cổ mà nó rỉ rả chảy ra hoài, tôi bực thì nhăn nhó thế thôi, anh tội vạ gì ở đó mà động lòng.
Thằng Đực nói lấy được : không động lòng à, tôi có địt thì nó mới tầy huầy ra đó, chớ khi không rùi bà ướt tèm lem sao. Mợ Lan cười cầu tài vuốt ve : anh thông cảm, đàn bà hay mau miệng, để tôi xả hơi một tẹo, mất mát gì đâu.
Mợ nói rồi lồm cồm ngồi bạnh chưn ra mà ôm khư khư cái sịp dưới khoảng đít. Thằng Đực nhìn dáng mợ ngồi bày hàng, chim cò, ốc hến, với giàn bầu giàn mướp lủng la lủng lẳng, nó chóng cả mặt.
Nó kêu rinh lên : bà né sang một bên cho tôi nhờ, ai đời bướm là loại bướm to, ốc là loại ốc nhớn, mướp thì dài, bầu thì nung núc mà bà cứ giứ ra trước mắt bảo tôi ráng nhịn thì có gọi là ức chế nhau không chứ.
Mợ Lan có vẻ thích lối ví von của thằng tửng, nhưng vốn ghen tuông dạng đàn bà nên mợ nói lẫy : tôi mà ăn thua gì, so với mợ bên nhà, họ mười tôi chưa được một. Thằng Đực cáu sườn phang cật lực : này, bà đừng ấm ớ hội tề nhé. Mợ bên ấy đâu có ẩu xị như bà, tôi nào biết bướm hoa và bầu bí của mợ ấy tròn méo ra sao mà bà ào ào nói vậy, để tôi về mách lại cho mợ ấy sang vặt bà một bữa mới hết léo nhéo.
Mợ Lan sợ xanh mặt nên phải đính chính : tôi nói bâng quơ thế thôi, anh bỏ ngoài tai đừng học đi học lại phiền toái lắm. Thằng Đực nắm được chỗ yếu của mợ Lan nên ung dung tự tại nghĩ bụng : từ rày về sau tớ nói gì thì mụ cũng nín khe, buồn buồn tớ có nhớ hĩm mụ thì tớ làng xàng tìm cách xin đi đây đi đó sang địt một phát, lồn nào thì cũng đút lọt khỏe re.
Mợ Lan dây dưa rồi cũng tạm coi như xong. Thằng Đực đã phẻ lại nên nhứ : mợ vào xịt nước mà rửa nó mới hết nhớt. Và chưa chi nó gạ để tôi vào cố vấn cho mà biết cách làm.
Mợ Lan thấy củ đẫn của thằng nhóc đã nho nhoe dựng dựng lên thì vờ nói hắt ra mà thực là thích bỏ bu : tôi làm một mình được, anh cứ nằm nghỉ cho khỏe đi. Thằng Đực chẳng on đơ toa cát gì hết, lừng lững thót dậy, víu lấy tay mợ lôi đi : dào, mình với mẩy, vào đây tôi lo cho.
Thằng bé lôi sềnh sệch mợ bằng được, thấy cái ống thụt của phụ nữ treo nơi vách, nó mở nước điều chỉnh và giục mợ : bà ngồi chẻ hoe ra tui rửa ráy cho. Mợ Lan giãy đùng đùng : vớ vẩn, anh vừa xài chỗ khác mà giờ đòi rửa chỗ nọ, anh có bị ám không mà mụ mị nhanh thế.
Thằng Đực tấm tắc ừ nhỉ, ừ nhỉ trong miệng và nhanh như cắt lại chuyển tông : vậy thì chổng mông lên cũng xong. Mợ Lan rí rí đưa cái bàn tọa lên, thằng Đực xối xối vài đường rồi nhét đầu vòi con con sâu vô lỗ đít. Mợ Lan nghe chất nước âm ấm dội tóe loe trong người.
Nó gợi lên cho mợ một cảm giác buồn buồn nên mợ phải hơi gồng người để trụ cho vững. Thằng Đực rửa và chờn vờn dùng tay xoa mọi chỗ lẩm bẩm : sao mà thứ gì của bà ngó cũng muốn chơi luôn.
Mợ Lan giật mình sợ thằng nhỏ làm bậy, nhưng lại tẩm ngẩm thích trong ruột nghĩ bụng : mẹ cha nó khỏe dữ, mới địt đó lại muốn địt nữa rồi. Mợ đâm tiếc ngẩn tiếc ngơ : sư nó, mai kia nó về uổng quá, giá tìm được thằng em nào như nó thế chỗ thì đỡ khổ biết bao.
Thấy dáng mợ Lan ngẩn tò te, thằng Đực xía vô hỏi : mợ nghĩ gì mà đờ đẫn ra vậy. Bỗng dưng mợ Lan nói một câu nghe mủi lòng : tôi đang nghĩ mai kia anh về, tôi buồn biết mấy.
Thằng Đực cũng nghe lao xao cái cục tình cảm vơ vít, nên nó ra vẻ ngùi ngùi đáp : lo gì mợ, con về cái xác thôi, còn hồn con vẫn để bên ni. Mợ Lan nghe tỉnh cả người, hỏi dồn dập : thật chứ.
Thằng Đực lại tán : thật chứ sao không thật. Mới có một ngày giời mà mợ để lại con nhiều kỷ niệm, làm sao con quên được. Rồi nó khoa khoa bàn tay : tròn tròn thế này, lớn lớn thế này, thơm thơm thế này, bùi bùi thế này, béo béo thế này, ngọt ngọt thế này.
Nó nói tràng giang đại hải, mợ Lan phải chặn : đủ rồi, tóm lại là nhớ, còn cà kê kể ra hết nghe mệt quá. Thằng Đực cười hì hì vuốt đuôi : thì mợ đẹp phải khen cật lực, nhín nhín thành ra không đầy đủ.
Rửa cho mợ xong, thằng Đực còn quơ cái khăn lông lau cho mợ. Những sợi lông lền lền làm mợ nhột tổ chảng, thằng Đực vừa bịn ở đít mợ vừa rủ rê : nào ta đi nằm khuya rồi. Mợ Lan riu rít theo thằng nhóc, ngoan như bà vợ trẻ.
Mợ cháu vào giường, thằng Đực lau quàng qua khắp người mợ. Ôi ! những sợi lông khăn lòa xòa cọ lên vai lên vế, lên vú lên bim, làm mợ Lan lim dim thấy đã. Thằng Đực săn sóc kỹ nơi bộ vú, lật hẳn phía dưới lên luồn khăn vào ịn lia.
Vốn là chỗ nhạy cảm nên mợ Lan giật đùng đùng. Thằng Đực hứng chí lau vú miết rồi choàng sang lau chỗ hĩm. Bây giờ thì mợ Lan phiêu phiêu phưởng phưởng, hồn vía ngao du mãi ở đâu.
Thằng Đực nhìn tay mợ bắt chuồn chuồn, vê vê như vê bột, miệng dâu dẩu và mắt sáng long lanh. Nó nhấn, nó nhúi, nó đằn, nó ép, hĩm mợ tức dồn dập, mợ xun xoe như con lăng quăng, chỉ khều khào nhép nhép : thế này thì ngủ thế chó nào được.
Thằng Đực nghe rõ mồn một nên càng ấn mạnh tay hơn, có lúc nó lại vạch banh hai mu ra mà lau chí chát gì trong cái lỗ. Mợ Lan có cảm tưởng như sóng dồn dập dâng tràn, nó nâng hồn mợ lên cao vút rồi từ từ thả nhẹ xuống. Mợ cố phân tích xem cái giống ma quỉ gì nó trêu khều mợ rưng rức mà chịu.
Thằng Đực vét cái lỗ như vét cống, moi móc tận lực như cọ cổ chai, mợ Lan có lúc như con sâu rọm bị cuốn lông thành lọn quíu xà càng. Thằng Đực làm một hồi thì người mợ uốn lềnh bềnh gợn sóng, mợ vo ve hai bàn tay chực úp đằn không cho thằng Đực lau.
Thằng tửng khoái biết mấy nên nạt : có để yên tôi làm sạch cho không ? Rồi nó mắng : sướng bỏ bu còn õng ẹo, ngủ chả ngủ thì thức, lo đếch gì, lão còn đi vắng mấy ngày mắc gì sợ.
Trông mợ Lan vô cùng thiểu não. Đành là nó đau đi một đường còn dễ chịu, đằng này nhức không ra nhức, yên không ra yên, nó làm sao sao ấy. Mấy ngón tay thẳng tửng như ma thuật làm mợ cuồn cuộn lên, mỗi lần vậy lại nghe thằng chó ca vung vít : hay nhẩy ! mình khoắng dưới này mà cặp vú cứ nhảy tếu lên, trông muốn bóp bỏ mẹ.
Mợ Lan càng lâu càng học nhiều bài, mợ như đứa bé được khai tâm, thấy gì cũng hay, cũng lạ. Thằng Đực tấm tắc trong miệng : bây giờ mà tôi đè ra bú có nước bà la làng kêu nứng. Mợ Lan phải van : thôi, ngưng chiến, để em lấy hơi một lúc đã, anh mà bú chắc em giãy tê tê rùi đi luôn.
Thằng Đực vỡ ra cười đến gập tròn người lại. Đồng hồ nhẩn nha điểm đúng 3 giờ sáng.