Thằng Đực ( Loạn Luân Mợ Cháu ) - Chương 48
Dần dần thằng Đực càng thấy tự tin hơn vì nó không nghe mợ Lan cự nự, càm ràm hay tỏ vẻ đau. Trái lại mợ còn phụ hò dô ta với nó, mợ ngoáy tròn tròn cái mông, y hệt người xoắn nút chai làm nó yên chí lớn.
Thật ra lúc thoạt đầu nó cũng hơi ớn ớn vì xưa rày nó có bao giờ dám chơi kiểu này, cho dù nó muốn thử ngay với mợ bên nhà. Song nó sợ mợ chủ mắng mỏ là con nít ranh mà bày đặt xí xọn, học những trò ma mãnh, và nhất là nhỡ nó lại trầm trầy trầm trật không nhét được khúc gân của nó vào thì vừa ê, vừa bể dĩa hết.
Với mợ Lan, dẫu sao hai bà cũng là kình địch nhau, dẫu cho nó có sơ sót hay thất bại vì không đút được cái củ cải vào lỗ đít thì chắc mợ cũng câm như hến. Có phàn nàn nói ra chẳng những đã không được mợ bên nhà a tòng mà có khi còn bị cười thúi đầu vì bằng này tuổi bị con nít lỡm.
Thế nên nó mới liều mạng làm càn, thử xem sự thể ra sao, ai đời cái lỗ đít nhăn nhúm bé tẹo vậy mà người ta lại có thể dùng thay cho cái hĩm. Bây giờ nó chui vào được rồi, nắc cũng ngọt sớt, mợ Lan lại ngoáy tung thiên lên thì đúng là bà đang thích.
Nó nhìn đôi mông mợ Lan vểnh lùm lùm, nó bèn thỉnh thoảng phát cho một cái như vỗ nhịp, dấu tay hằn đỏ lựng lên mà mợ Lan vẫn í a ca nó. Thật là đến lạ với quí bà, sao cũng được miễn là các mợ thấy sướng.
Thằng Đực giữ cặp mông làm điểm tựa, nắc cành cành nhịp bảy nhịp ba, lại nằm dài oặt xuống lưng mợ mà vê hai cái vú. Có lúc nó chỉ măn vò một tay thôi, còn một tay thì lòn xuống trước háng mợ bụm lấy cái ổ nhựa xoa xoa mà nắc cật lực.
Trông mợ vắt vẻo, chúi nhủi tới lui, đầu vẫn dán sát xuống nệm, đít chĩa lên trời như khẩu pháo, nó dận uỵch uỵch ra dáng, mợ Lan phải kêu lên : thằng phải gió, mày địt gì hăng thế, làm tao trặc trẹo cả người. Thế nhưng nếu nó lơi lơi thì mợ lại hét : tao nói thế thôi, chứ có kêu đau gì đâu mà mày ngưng. Cứ dấn tới đi, tao đang sướng.
Thằng Đực muốn ù cả đầu, điếc cả tai, giống cái khi nứng trông thật kỳ quái. Cứ lồng lộn, tất bật lên, sao cũng chịu, thứ gì cũng hay. Khốn nỗi nó chỉ có hai tay và khúc dồi trường. Nó bụm bóp vú thì mợ đòi bóp cả lồn, nó bụm lồn thì mợ đòi măn cái vú, nó rối cả lên.
Sau nó phải nạt : đòi gì một thứ thôi, nhắng nhít cả lên một lúc thì bố ai biết đâu mà lần. Mợ Lan hơi sợ nên phân bua : ấy thì sướng có biết trời trăng gì đâu, hét toáng lên, còn anh làm được thứ gì thì cứ hành động, chứ ai hối anh đâu mà cự.
Thằng Đực có vẻ như ông chủ con nên khệnh khang mắng vô : không đòi mà chỉ hết cái này sang cái khác. Mẹ kiếp, được voi đòi tiên, để nằm mốc meo ra thì im thin thít, người ta sờ vào thì gắt ỏm như mắm tôm.
Mợ Lan chuế tận mạng, song ngẫm ra thằng tửng nói có lý. Bấy lâu nay, cái lão chồng của mợ như thằng chỏng trôi sông, lập bà lặp bặp, đéo chẳng ra hồn, mợ nằm thấm thía vì chỗ ấy nó rực lên mà không biết lấy gì đút nút. Cũng may mợ bên nhà cho vay tạm thằng nhỏ, tuy hai bà lườm nguýt kèn cựa nhau, nhưng khi thấy cảnh tình nhau cũng sẵn sàng giúp.
Mợ Lan còn nhớ con mụ ấy nói xa nói gần nhức cả tai : sướng nhé, em cho nó sang hầu hạ chị mấy hôm, e nó dám quên cả đường về. Và rồi mợ Lan còn được rỉ tai nghe dặn : quí lắm đấy, chị đừng để nó mất lòng. Em biết nó lắm tài, chắc chắn làm chị vui và ma nào mò vào cũng lo mà chạy mất.
Lúc này nằm nhớ lại mợ Lan mường tượng chắc mợ cháu nó cũng chơi vài ván cờ người rồi nên mợ bên ấy mới rành rọt mọi việc. Còn đang lơ mơ thì thằng Đực trèo đeo, đu luôn lên lưng mợ mà giập đùng đùng. Mợ Lan sướng muốn bành lỗ đít ra và hai cái vú lầy huầy bị vặt véo kinh, nhưng lại thích.
Mợ Lan nheo nhẻo kêu : mày lên cơn rồi hả. Thấy thằng Đực thở bở hơi tai, mợ lẳng lặng chổng độn cao mông lên và khuyến khích : đấy tao sửa thế rồi, mày tha hồ mà băm, chém, chặt, đẵn gì cũng được, cốt mày sướng là chu.
Thằng Đực đang bặm môi bơm mà cũng phát bưc chửi có bài có bản : đú họ, chắc chỉ mình tôi sướng, còn mụ thì không. Mợ Lan trẽn cách gì, cái thằng ưa câu mâu, chỗ nào cũng bẻ quẹo để xỏ xiên mợ. Tuy nhiên, nó nói đúng thì biết làm sao. Thôi thì mợ câm chịu thua cho rồi.
Thằng Đực trông như thằng bé nằm trên lưng trâu mà gò lưng, ngỏng cổ phết úc úc. Mợ Lan lung lay, lảo đảo mà phải cố gồng để không lăn cù ra. Thằng Đực nắc đâu đến mấy hơi dài thì mợ nghe lục bục bên trong lỗ đít.
Thằng Đực cắm đầu cắm cổ thụt một chặp nữa thì mợ Lan đổ giúi đi. Thằng Đực véo xiết lấy vú mợ và nắc lia. Mợ Lan nghe ồ ồ cái gì ấm ấm bắn tóe loe trong người mợ. Thằng Đực mệt phờ râu mà còn cố nắn bóp hai cái vú, mợ Lan phải cố trườn để tay thằng bé không bị cấn.
Thật quả lúc đó mợ cũng sướng cứng người. Mợ hiểu ra rằng khi người nam bắn khí thì hai tay càng cần mò vặt vú để cố rặn đẩy chất nhờn đọng trong người ra cho hết. Chính lúc đó người nữ thấy sướng vẹn toàn, cái sướng chạy rần rần, tới đâu biết tới đó.
Mợ Lan nghe thằng Đực thở hổn hển. Mợ quay đầu nhìn lại, trông thằng bé thảm não biết bao. Mắt nó mở trừng trừng, dãi ứa đầy bên mép, dáng ngẩn ngơ ma dại. Mợ nhắp nhứ lâu lâu mới rụt rè hỏi : mệt hả ?
Thằng Đực trợn mắt lên nhìn mợ, bà phải vội vàng vuốt ve nó : ấy là trông thê thảm thì hỏi vậy thôi. Xong ra cái điều lấy lòng anh giai, mợ thỏ thẻ : anh làm em cũng toái loái ra vì sướng.