Thằng Đực ( Loạn Luân Mợ Cháu ) - Chương 45
Mợ Lan bị thằng nhóc chơi gác cơ nên có vẻ bực. Tưởng nó bày trò thổi kèn thế nào, ai dè nó bất mợ mút cu nó. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng tại mợ hớ hênh nên thua trí thằng bé. Mợ đã định cắn cho sứt bố cái củ lẳng đi để nó đừng giỡn mặt mợ, nhưng một là lại sợ bình của nó cụt vòi thì lấy gì rót vào háng đây, hai là thằng nhỏ cũng nhanh ra gì, nó vừa giúi vào miệng là dọng cho đầy ắp luôn, mợ sặc ú ớ còn cắn gì được nữa.
Thế là nhả không nhả được mà nuốt thì nó chặn lấy họng, mợ Lan phải há hốc mồm mà vẫn lấy hơi lên từ cơn. Mợ trợn mắt trợn mũi, lệ đổ ào ào mà thằng nhỏ vẫn ấn sâu chẳng ngưng. Bất đắc dĩ mợ phải dùng hai tay chặn bớt thân kèn lại và cố đẩy ra. Hai môi mợ chụm chụm và bất giác cái lưỡi mợ thều thào, thằng Đực chọc : mợ mút mút cái lá mía đi rồi thổi thì kèn mới kêu.
Lúc đầu mợ Lan định đếch thèm chơi gì sất, nhưng thấy đã ngậm mà không thử thì sau lần đâu ra kinh nghiệm mà đấu hót với bà con, nên mợ bặp bặp đầu kèn vài cái. Thằng Đực đoán mợ đang thí nghiệm kèn ra sao nên hối vun vào : mợ phồng môi lên tập trung hơi mà thổi ra nó mới kêu.
Mợ Lan chuế quá, bằng tuổi này mà để thằng đáng tuổi con nó hướng dẫn nhưng thôi thì bà cũng phùng môi trợn má mà thổi một bản xô lô cho xong. Ai đời, có bước qua cầu mới hay, mợ Lan thổi toe toe vài tiếng, xem chừng cái đầu kèn nở tòe loe và ăn khớp với môi miệng mợ, lại thêm nghe tiếng nước bọt phì phì thì mợ như bị lôi cuốn vào trò thổi kèn mới chết.
Mợ nhấn nhót mấy ngón tay ra cái điều nhấn phím và miệng phù phù, lưỡi đánh lọp bọp vào lưỡi gà, tiếng kèn nghe du dương lần, mợ bị quyến rũ hồi nào chẳng rõ, bèn chơi luôn một liên khúc tỉ tê. Mợ hình dung hết thổi xắc xô lại thay bằng trôm pét và cả cla ri nét, hai tay bấm lia lịa. Thằng Đực như gõ nhịp lên xuống : thế, thổi đẫy vào, từ từ, vút lên, chìm xuống, bổng bổng, trầm trầm, kéo rướn lên.
Mợ Lan càng lúc càng sáng ra, ừ quả thổi kèn hay thật. Hèn gì các mợ kháo nhau chơi hợp tấu. Trong khi đó thì thằng Đực cứ gõ vào cái chập chõa làm mợ càng hăng thổi mạnh. Mợ lên nốt la thì nó cạp xoèng xoèng, mợ chuyển sang nốt rề thì nó đập vung thiên, làm cái chập chõa rung tếu lên.
Mợ giựt người đánh nhịp, hai tay nhấn phím thì thằng Đực giữ cho thanh âm rền làm mợ hăng tiết vịt thổi líu lo xà cảng, chẳng còn ra bài bản gì hết. Mợ Lan thổi cách nào mà nước bọt ứ đặc làm lá mía của kèn giập mềm nên chỉ nghe phọp phọp. Thằng Đực khư khư ôm lấy cái chập chõa mà múa vung, lại đặt luôn miệng kềm cho nó chết dí ở đó.
Mợ Lan mệt dữ nên nhả kèn ra thở một tẹo, miệng lụng phụng nói lung tung. Thằng Đực cũng rời khỏi cái chập chõa, hai mợ cháu nhìn nhau thoắt cười bò lê bò càng. Miệng hai mợ cháu đầy nhớt dãi, đặc như cháo và ú ớ chẳng ra lời. Thế là cả hai mợ cháu mạnh ai nấy phun và nhổ toẹt ra mớ sịp và áo quẳng gần đó.
Khi miệng đã được giải thoát rồi, mợ Lan mới than vãn : mẹ kiếp, cái lá mía kèn của anh dài tổ bố, thổi rát cả lưỡi mới nghe toe toe vài tiếng cụt lủn.
Thằng Đực cười ruổi trêu mợ : tại mợ chưa biết cách mới thế, phải vừa thổi vừa liếm thì nước bọt mới không bám dồn đặc lại. Và nó nói kháy đùa mợ thêm : lại nữa, ai bảo bà ngậm sâu thì chẳng trách kèn nó chắn hết cổ họng còn thổi thành bài, thành điệu sao được.
Trái lại thì thằng Đực cũng trách cứ mợ : gớm, có lúc mợ thổi rền quá làm con vung cái chập chõa mệt bử cò lự luôn. Đã thế nó lại rung dữ tợn làm con phải chúi miệng chúi mũi giữ, nó mới thôi rền điếc cả tai thiên hạ.
Mợ Lan tức mà chẳng biết đối đầu sao với thằng tửng. Mợ ba hoa cho có lệ : mọi việc cũng do anh bày ra, còn chê ỏng chê eo, tôi tài năng chỉ đến vậy, ai không ưng thì tìm người khác mà thổi với nhau.
Thằng Đực hiểu ra ngay mợ Lan đang nói lẫy, cái lối nói lẫy của các bà chỉ sợ người khác tranh mất của mình. Nên nó phải dàn hòa cho mợ yên chí : ối ! ai mà thèm ba cái kèn rỉ này, có mợ vì chưa biết thì thử một lần cho rõ, chứ chắc gì bận sau mợ lại thích thổi nữa.
Chưa chi mợ Lan giãy nẩy lên : ai bảo anh thế, thích hay không thích thì thứ gì tôi đã xài đều không muốn chia xớt cho ai khác. Thằng Đực tủm tỉm cười hứa hẹn : được rồi, mợ yên chí, nghỉ xả hơi chút đi rồi ta tập sang bài khác, còn con sẽ giữ không để ai thổi thay mợ đâu.
Mợ Lan có vẻ hài lòng, song lại thờ thẫn thở dài : anh nói như thánh sống. Mẹ kiếp, năn nỉ sùi bọt mép mợ ấy mới cho mượn tạm vài hôm. Đây rồi lão quỷ nhà này về, anh lại cút sang bên ấy, có trời biết, trăng biết anh để ai thổi hay anh thổi ai.
Sao mà giọng ghen tương các bà giống đặc nhau thế không biết. Tuy vậy thằng Đực cũng thấy hả dạ vô cùng. Ngữ này nó có thể mở hẳn một cửa hàng kinh doanh bán kèn các loại để các bà, các mợ, các chị tập thổi. Nghĩ thế nó cười ra vẻ khinh mạn, mợ Lan lại nghĩ thằng lỏi ỡm ờ trêu nên mợ hét lên : tôi nói không đúng sao mà anh cười xỏ lá chọc ghẹo tôi.
Thằng Đực vội vàng chối bay chối biến, mợ Lan vẫn lừ lừ nhìn nó có vẻ không tin. Thế là cả hai nằm ườn ra nghỉ. Thằng Đực lấy lòng, xìa chân gác lên ngang bụng mợ thì bị mợ cảnh cáo : đang nhọc bỏ bu, lại sắp sửa chờn vờn đòi ăn uống gì nữa đây.
Thằng Đực ỏn ẻn nói nhả nhớt: lại cảm thấy đói đói rồi, hay là mợ cho bú một tẹo. Mợ Lan xua tay như xua tà : không, không, không được, anh giờ mà bú chắc tôi rũ người ra. Bộ anh tưởng thổi kèn nhàn hạ lắm à, mệt rốc hơi lên, còn hơn là để anh làm cái việc ấy.
Thằng Đực chẳng eo xèo xin xỏ, nhưng chép miệng ta thán một mình : chán chết, nằm khan thế này thì đi kiếm nơi ngủ quách cho sướng. Nó nhớm đứng lên, mợ Lan kéo giật nó xuống không cho đi. Mợ nói nhanh nhanh sợ nó dzọt mất : thư thả để tôi thở vài hơi rồi bú biếc cũng được.
Thằng Đực nghe mợ xuống nước thì lên giọng : thôi, mợ nghỉ đi, ngày còn dài, ngủ một giấc dậy ta lại thổi tiếp cũng chẳng muộn. Mợ Lan một hai biết thằng cu đang làm eo nên chán ngán nói cho xong : đây, anh muốn bú hay nhai gì thì xấn tới cho rồi, đứng đó cằn nhằn nghe sốt cả ruột.
Thằng Đực trở lại hiền từ xun xoe với mợ : con biết mà, mợ vốn chiều con hết mức, không như… (nó kịp ngưng lời và bẻ quặt sang hướng khác) thiên hạ bình thường. Hú vía, suýt tí nữa nó khai ra bà mợ bên nhà thì bỏ bu.