Thằng Đực ( Loạn Luân Mợ Cháu ) - Chương 44
Chẳng biết có phải vì còn lo chú tâm nghe ngóng xem cái món thổi kèn nó lý thú ra sao nên mợ Lan chẳng còn biết mọi sự trên thế gian này chi nữa. Tha hồ thằng Đực muốn vần, muốn lôi, muốn xô, muốn dịch mợ ra sao cũng chẳng tơ hào có một chút phản đối. Thậm chí giá thằng Đực có bê mợ trong trạng thái ở truồng nhông nhổng như hiện giờ mà quẳng ra đường, chắc mợ cũng không tỉnh ra.
Thế nên thằng Đực xoay mợ như hò dô ta xoay cối đá. Nó lật mợ nằm ngửa ra, nắm lấy hai cổ chân mợ mà lôi, sửa tới sửa lui đúng theo vị thế thằng nhóc muốn. Nó ngắm tới ngắm lui, như người khoanh vòng sắp xây dựng.
Rồi nó âm thầm trèo lên người mợ, xoay trở đầu đuôi. Phía mặt thằng nhóc làng nhàng chỗ háng mợ, còn phía đầu mợ thì lại léng phéng ở chim nó.
Loáng thoáng mợ Lan có thấy một khúc lòng thòng vắt va vắt vẻo trước mắt, song để mặc, kẻo sợ hỏi han thằng tửng nổi cáu không chỉ bày cái món chơi kèn tây thì phí.
Thằng Đực nằm úp lên người mợ, lấy hai tay vẹt hai đùi mợ ra và oạp oạp chơi một đường phết đường lên bánh đa. Cái miệng nó giúi giúi vào cái sẹo thịt ở háng mợ, xà quầng xà quầng. Cái con củ cặc của nó lòa xòa chạm líu lo nơi mặt, nơi cằm mợ, mợ chả hiểu nó định chơi cái trò gì nữa, nhưng nghe lấn cấn thì mợ né đầu tránh sang một bên.
Nào ngờ ở vị thế nằm ngửa trông lên và liếc ngang mợ mới thấy con cu thằng Đực phải nói là xúp pe quá mức. Nó thùi lũi như cây dùi đục và đen trũi như khúc ba toong, đã thế lại còn quơ quơ khua loạn xạ.
Thằng Đực vẫn lo làm phận sự của nó, phết đường dính tèm lem lên đầy mặt cái bánh phồng thì nó bắt đầu liếm và tha như tha keo. Nó lại húp sột soạt khiến mợ Lan muốn quíu.
Mấy lần nó thấy mợ cứ lấy tay đẩy đẩy cái cán dù của nó ra, nhưng nó chẳng thiết kêu ca mà chỉ giúi giúi, gây cho mợ có cảm giác. Đến khi cái lưỡi thằng nhóc chà phết như lau như li lên cái bánh tráng nướng thì mợ Lan hết nằm im nổi. Hai giò mợ cà cọ như gãi ghẻ và nhúc nhích, nhúc nhích tựa bị kiến cắn.
Thằng Đực vẫn chăm chú ăn cái bánh phết đường, cái lưỡi nó nhoi nhói chọc chọc làm mợ Lan mấy lần muốn xỉu tại chỗ. Thằng nhỏ thiệt bất nhơn, chỉ thổi kèn chẳng chỉ, rặt lo liếm láp, thế là cái đếch gì, mợ Lan tự hỏi thầm như thế.
Có lúc mợ đã định bảo nó ngưng vì lần xần mãi chán chết. Mợ thì háo hức chờ nó dạy cách thổi kèn còn nó thì cứ chọc quấy cái sẹo làm mợ điên tiết muốn chửi nó tơi bời. Khốn nỗi mợ muốn bảo nó ngưng mà cái miệng nó thì như lằn mối có để mợ tỉnh tâm đâu mà mở thốt miệng. Nó chọc chọc, quết quết, giã giã và lết lết gì đó làm mợ nháo nhào lên, bắt chuồn chuồn, nhấn lút ga mà cái nhột vẫn chạy rần rần mới bực.
Đã thế thằng Đực còn trêu mợ bằng cách cứ giập thùi thụi củ kiệc của nó chạm bất kể vào đâu, có lúc nó xà xà lơ lửng, có lúc nó quệt vẽ nhì nhằng, làm mợ lo né đỡ, chẳng khác tay mới học võ bị ông thấy tai ác giáng đòn lia lịa, xoay trở muốn hụt hơi.
Cứ như thế, thằng chó ám ảnh mợ dữ quá, nên mợ nghĩ cách tốt nhất là túm lấy củ cặc của nó nắm chặt trong tay để nó hết thụi, hết thọc được. Nghĩ là mợ tóm phắt liền, thằng Đực để yên cho mợ cầm chơi như ý mợ muốn. Nó còn khoan khoái vì cái hơi ấm lòng tay mợ ôm ấp lấy đồ chơi của nó.
Mợ Lan dẫu cầm cái khúc dài thòng trong tay mà vẫn không yên tâm. Thấy sao nó càng nóng hổi mà cái thằng xà bát lại cứ nhè lòng bàn tay mợ mà nắc tới tấp. Mợ ức trong lòng, nghĩ bụng cái thằng này dâm tổ, mình cầm cu mà nó tưởng tưởng đang địt mình.
Thằng Đực nghe mợ Lan ôm chầm lấy khúc gân thì giụi thôi là giụi. Cái đầu nấm như cổ rùa thụt ra thụt vô làm mợ Lan sững. Vậy mà còn ươn ướt ở cái lỗ loe nhoe mới gớm. Mợ Lan sợ bóp thít, nhỡ nó phún bố khí ra thì tiêu dên cái mặt, nên phải hơi thả lỏng ra.
Thằng Đực được thong dong thì càng quậy tợn. Nó đâm uỳnh uỳnh làm cái đầu nấm tòe loe chọt ra chọt vô như làm xiếc. Mợ Lan thay đổi tay xoành xoạch, tựa anh lính chữa lửa đẩy cái đầu vòi xịt nước để khỏi chĩa thẳng vô mặt mợ. Nhưng tay con người ta có là sắt hay ngàm ê tô đâu mà biểu khư khư giữ được mãi.
Nó cũng mỏi, cũng nhừ chứ bộ. Thằng Đực nghe mợ lịch kịch và thở phì phì thì biết mợ sốt ruột lắm rồi. Nó càng tăng thêm lần nắc đậm, mợ Lan quính phải gá tạm cái đầu khấc nơi vành môi cho đỡ mỏi.
Thằng Đực cười thầm, đúng là mợ Lan đang tập mút cái lá mía của kèn bu dích. Nó không nhìn rõ song cũng mường tượng ra cái cảnh anh thổi xắc xô loe loe cái đế kèn cho nước thẫm trơn mới thổi được.
Đang còn lơ mơ nghĩ xa nghĩ gần thì hai bàn tay mợ lại bóp bóp làm nó chợt ví mợ đang phân vân chọn chẳng biết sẽ chơi xắc xô, hay trôm pét, hay cla ri nét, hay trôm bon. Úi, kèn gì thì kèn miễn là mợ Lan thích thổi và thổi ra tiếng cũng hay như nhau hết.
Dù đã làng nhàng để gá lên môi mà thằng Đực vẫn chơi trội. Nó đâm vùi vui tựa muốn nạy miệng mợ mở ra. Máu giận nổi lên, mợ thầm nghĩ : bố mày, dạy bà thổi kèn chẳng dạy, mày lại đùn cái củ cặc vào miệng bà, thì bà cắn một phát cho mày biết.
Nghĩ thế mợ há họng ra luôn và giúi con cu thằng Đực vào miệng. Mợ đã nhanh mà thằng cà chớn còn mau hơn. Nó vừa nghiệm ra miệng mợ chu chu thì nó dùng hết sức ấn mạnh vào. Hàm răng mợ chưa kịp bặp vào khúc gân thì đầy miệng mợ bị tống nghẹn khúc củ cái của nó.
Mợ há toác miệng ngáp ngáp, ấp úng nói hoặc rủa xả gì đó, thằng Đực nhanh nhảu hối : tôi đút kèn vào rồi, mợ thổi cật lực đi, cho biết mùi đời. Mợ Lan đổ nhòe nước mắt, sụt sịt và muốn tắc cả họng, nhưng vỡ lẽ ra chỉ còn biết chửi thầm : mẹ bố anh, bú cặc mà rền là thổi kèn.
Nhưng rồi mợ Lan kịp nhớ lại lời kháo nhau của các mợ, muốn phát cười lên rung rúc : cha con đẻ mẹ tay nào nghĩ ra cái danh xưng nghe nghịch ngợm mà đúng ra phết. Đầy ặc miệng đành phải thổi cho xì hơi ra, vậy là thổi kèn chứ còn gì nữa.
Vậy là chẳng lôi thôi gì, hai tay mợ nắm chắc lấy thân kèn, bấm lia các nốt và phồng môi trợn mắt mà thổi. Chả có một tiếng nào phọt ra mà mợ vẫn say sưa thổi phù phù mới lạ.
Thằng Đực tiếp tục ăn bánh tráng ngào đường mà loe ngoe khen phải biết : mợ thổi cái bài “ anh đưa em sang sông “ hay đấy chứ ! Mợ Lan tạm ngưng một giây há miệng lè nhè nói : sư anh, thổi cho sướng còn nói kháy !