Thằng Đực ( Loạn Luân Mợ Cháu ) - Chương 4
Thằng Đực đến khốn khổ khốn nạn vì mợ chủ. Nó cóc nhắm mắt gì được nữa, lúc nào cũng bị ám ảnh vì cái cảnh nó vừa bắt gặp. Ấy chẳng thà cửa nẻo cứ mở thông thốc, cho dù mợ chủ có thễu thện bày hàng, khoe của thì cũng là một nhẽ. Đằng này chính cái cảnh hờ hờ hững hững mới chết đứ đừ thằng bé mới lớn đây.
Giờ thì mợ chủ đã chán mớ đời lão cậu vô tích sự, nhưng mợ cũng chẳng thiết mặc lại áo quần. Mợ nằm dài một đống, không buồn xem tình đời nó nhọ như mõm chó ra sao. Hai tay mợ chắp lừng khừng nơi bụng, như ếm cái khoản cần dấu mà chẳng thành công, nên cái của chết tiệt đó nó cứ lồ lộ ra như bản đồ quân sự.
Hai múi thịt vồng lên như giao thông hào, lông phất pha phất phơ dưới sức quay của quạt máy như những bụi ngụy trang che dấu lính. Cái rãnh dọc giống con đường hun hút dẫn vào chỉ huy sở, ươn ướt tựa vừa qua cơn mưa nhỏ, chút thịt lồi hé nhô ra như họng súng đại bác chờ địch.
Dịch lên trên là bình nguyên phẳng lì điểm một cột thu lôi bắt tín hiệu và xích lên chút nữa là hai ổ phòng thủ ngày đêm. Đất mềm mướt quá, nhìn chỉ muốn lăn đùng ra phục chết cứng tại chỗ, kệ địch có đem sư đoàn, trung đoàn, tập lộ quân đến xung kích cũng nhất định không chém vè, bỏ vị trí.
Thằng Đực mấy phen nuốt nước bọt ực ực mà cổ khô vẫn hằng ráo hoảnh, thậm chí còn đắng nghét mới thảm. Nó hận đời, hận người, căm nhất là cậu chủ mắc dịch. Nó ước giá gì có phép thần thông hay được bà tiên cho một lời hứa thôi thì nó nhanh nhẩu xin được thay vào chỗ cậu nó ngủ kia.
Mẹ kiếp, nó sẽ hùng hùng hổ hổ như con cọp đói, vồ lấy mợ chủ mà thịt ngon lành. Nhất định mợ đang thèm, sẽ lăn xả vào nó như mèo thấy mỡ. Lúc ấy nó sẽ cho mợ một bài học để mợ nhớ đời mà nó cũng được hưởng lây sự sung sướng tột độ.
Nó sẽ ôm chầm ngay lấy mợ, quấn đùi qua mà chặn giữ mợ như đè nghiến con cua. Mợ có giãy hai càng hay vểnh cái mai lên chống đỡ thì nó cũng không tha. Nó sẽ xòe tớn hai bàn tay ra vò măn hai phẩm xôi của mợ, vắt cho đến chảy nhựa, chảy nhớt ra. Hai cái oản không sưng tếu lên thì nó gọi là dở ẹc, nó vần cho thì đến cám cũng phải vón thành cục, thành hòn.
Hai cái núm sẽ mau thành cục sành, cục sỏi, nó vuốt thì đến giòn vụn và khô khốc nứt nẻ ra. Mợ chủ sẽ phải rên lên như chó, nó sẽ thơm, sẽ hít vào hai cái của nợ ấy thay phiên, có mà trời gầm mới gỡ được miệng mồm nó ra khỏi đôi vú mợ.
Nó mà không hít, không liếm, không mút, không cắn, họa là lạ. Còn nó có đùn cả cái vú mợ vào họng mà nhằn như người ta nhằn hột na thì cũng đúng thôi. Quả chín cây vừa tới mà không cắn, không mút, không ăn, không nhai cũng uổng !
Phương chi mợ chủ đứng đâu thì cứ ưỡn tếu ngực ra, chưa thấy người đã thấy vú lừng lững đâm xầm tới như xe tăng, tàu bò càn lướt. Khiếp, áo với chả sống, mặc mà cứ như không, nó đánh giá nếu được ngậm đôi vú mợ một lần thôi rồi có tịch nó cũng mãn nguyện.
Từ lúc nhìn thấy hai vú mợ dưới cái áo lá sen khoét rộng, nó cứ bị ma ám. Lại nữa, khi mợ chủ thay áo lại chìa ra trong gương, ối ! mẹ ơi ! nó suýt bắn máy bay ầm ầm chứ chơi à. Từ nãy đến giờ, cao xạ của nó cũng xoay vù vù, thoáng cái máy bay nào vừa nhá ra là nó định bấm cò luôn hằng chục, hằng trăm phát cho rơi tiệt cả lũ.
Thế nhưng bọn giặc lái khôn quá, cao xạ nó vừa rà rà là vội lẩn trong mây, nó mệt cầm canh vì phải chú mục theo dõi. Đến lúc thằng Đực nhìn thấy con giặc cái xoạng chân ra để lái máy bay thì hồn vía nó lên mây. Nó tưởng tượng bom nguyên tử nổ cũng không âm vang đến như thế.
Mắt mũi nó đâm kèm nhèm, nhấp nhóa chỉ nhìn thấy rậm là rậm, trai he gì hả miệng hết trơn, nó nghe rõ tiếng rặn è è và vỡ tung ra như chiếc khinh khí cầu trên cao. Nó kêu lên hự hự, ôm bụm lấy đì mà ăng ẳng sủa vang. Mợ chủ phát hoảng phải bung ra, quên luôn đang ở truồng nên nó che tịt mắt lại mà rên hư hử : mợ đừng lại gần, nó nổ văng miễng chết. Kho đạn cháy tiêu rồi, đạn đang thi nhau nổ hàng loạt, mợ tránh xa kẻo mang họa.
Mợ chủ nhìn cái vẻ thảm hại của nó hiểu ra ngay nên cười rần rần. Thằng Đực mặt đỏ như quả gấc, tay vẫn còn ôm cứng lấy háng. Mợ chủ nạt : nó đang nổ mà mày bụm khư khư nó vỡ toạc ống khói thì bỏ bố. Thả tay ra cho nó nổ đã đời đi là êm, tội vạ đời mày, sao mà khổ sở thế !
Thằng Đực nấc lên từng đợt, người nó giật giật như lên kinh. Nó sợ rúm người, nhưng nghe mợ chủ dọa cũng vội bỏ lỏng tay ra. Cái họng đại bác cà chớn vẫn bắn đùng đùng, mợ chủ trợn tròn mắt nhìn, khen tấm tắc : nó bắn cũng dữ dội đấy chứ ! Mợ bỗng thở dài, chả hiểu tại sao.
Mợ chủ lèm bèm gì trong miệng, thằng Đực nghe lõm bõm : bất công, thằng ước thì chẳng có, thằng có thì chẳng ước. Thằng Đực định bắt lời, nhưng e mơ đang bực, thụi cho mấy quả thì dại.
Nó lừ lừ nhìn mợ chủ. Mợ chủ sững khi thấy mình trần truồng. Mợ đánh trống lảng : thằng chết tiệt, khi không tru lên như chó, làm tao quên béng, phải chạy ra xem mày có lăn đùng, trợn trừng, ngáp ngáp hay chăng.
Thằng Đực được cơ may phân bua : tại mợ hết cả. Con có họa là lu xi phe mới không bị mợ làm đắm tàu. Mợ ngon lành thế kia, bố ai mà chịu được. Mợ chủ nghe thằng bé tán hay hay nên vờ “ em chả “ hỏi lại : mày bảo tao ngon lành ở cái khổ nào !
Thằng Đực nuốt ực ực, cố tìm ra một lối giải thích mà cứng họng. Nó đành khoa hai tay tròn tròn để diễn tả cái chốn ngon lành của mợ nó. Đại loại là nó khua vòng vòng khoản ngực, lại lượn lượn nhá nhá sau mông, chưa chi đã nghe mợ chủ nói : quỉ ạ ! chỉ nội nhìn mày, tao cũng ớn nổi da gà, chứ đừng nói mày chạm đến người tao nữa.
Thằng Đực khoái chí ngang. Nó nhìn đôi mắt lá răm của mợ chủ mà nghĩ : mụ này dâm phải biết. Nó bèn đoán đoán ra các mợ đại gia hồi này hăng bói toán, nó sực nhớ đến cái nốt ruồi của mợ ở dưới vú nên mở máy tán : mợ có nốt ruồi kín, số mợ còn sướng cực kỳ.
Mợ chủ chưng hửng hỏi dồn : chớ mày nhìn thấy hồi nào mà kêu ông ổng lên vậy. Nói và mợ khép vội hai đùi lại, thằng Đực lại bắt nọn được mợ : người ta có một nốt dấu dưới vú đã quí, mợ lại có thêm một nốt ở chỗ ấy, trách gì mợ chẳng sang.
Đàn bà nào được nịnh khen mà chẳng phổng mũi nên mợ chủ xớn xả hỏi thêm : mày biết xem tướng, cố đoán cho mợ một quẻ, rồi mợ thưởng. Thằng bé lên mặt thầy ngay, làm eo : con chẳng mong quà cáp gì đâu, chỉ xin nếu đúng quẻ, mợ cho con xơm một phùa là cũng đủ.
Mợ chủ nghe thằng cún ra điều kiện cũng nhột nhạt. Bố nó, chỉ đòi hít ti của tao, nhưng mợ vẫn đon dả : thì để xem mày đoán quẻ ra sao đã chứ ! Chưa gì đã ra cái điều. Thằng Đực nói doãi ra ngay : thôi, mợ không ưng thì con không xem nữa !