Thằng Đực ( Loạn Luân Mợ Cháu ) - Chương 36
Thằng Đực đến khổ đến sở với mợ Lan. Mặc dù đã được mợ cho phép nó săn sóc mà chưa rờ đến thì mợ đã la ré lên và cong co người hẳn lại tựa con sâu rọm. Phải chi nó chạm vào những nơi nhay cảm âu cũng đành, đằng này nó chỉ mới cầm lấy hai ngón chân cái của mợ thôi thì đã nghe mợ kêu thất thanh như bị hiếp. Mợ tru tréo lên kêu nhột, thằng tửng phát cáu phải cự nự : ai làm gì mà mợ kêu nhột. Chả bù cậu vật mợ lăn đùng bổ ngửa ra, chả nghe mợ than vãn một cậu.
Mợ Lan cảm thấy khó ăn khó nói, chẳng biết giải thích sao cho ra nhẽ. Thực ra chồng con có đụng chạm thì nói làm gì, đằng này lão cứ như đánh vật, đè xấn đè xổ, mợ chưa kịp nghe ra cái sướng sướng thì lão đã lăn kềnh ra nằm thở rốc. Ấy cái cảnh ăn ở với nhau nửa đời nửa đoạn như thế, bảo sao mợ chẳng như cô gái mới về nhà chồng lần đầu.
Sau này có dịp nghe bạn bè kể, mợ đã nghe gây gây cả người. Cứ mường tượng cái cảnh lão chồng vờn vờn, tru cái miệng lên nhép nhép, mợ đã kinh Nghĩ đến của ấy mà bặp vào ngực, vào đùi chắc mợ nhột đến lăn đùng ra mà giãy. Bây giờ trông thằng bé mắt dại khờ vì mợ tênh hênh tuốt luột, mợ nghĩ thằng này nó gian gian thế nào : mắt mỏ gì cứ như muốn lột tuồn luột người ta ra nên mợ sợ.
Chả lẽ cứ im im để thằng bé gắt om nên mợ phải khề khà nói cho nó hiểu : nhắc cậu mày nghe chán bỏ mẹ. Nổi cơn thì giật vội giật vàng, chưa kịp thoát ra thì đã bò lồm cồm lên nhặng xị được vài dăm cái, tao chưa đã ngứa thì đã rụng mẹ nó ra, bảo sao tao chẳng nhột. Mà khiếp mày nhìn gì xăm xoi thế, tao đã lột cả ra mà mày còn rít róng là sao.
Thằng Đực bỗng thấy thương mợ Lan. Nó nghĩ mà tức bố nào ra xã hội coi cũng hầm hầm hổ hổ vậy mà về nhà có tí tí vợ cũng không xong. Nó ước gì giá nó thay chỗ thì chắc các bà đến chết lăn quay cu lơ ra mà van nài nó làm đi làm lại mãi. Thế nên nó lừng khừng bảo mợ Lan : uổng nhẩy ! đúng là có của trong tay mà chẳng biết tiêu xài, để nó đóng mốc meo, phí hết sức.
Mợ Lan ngẩn tò te ra, trong đầu mợ không sao đoán ra được cái chỗ hay ho của thằng nỡm là thế nào. Song nếu theo mợ bên nhà thì thằng này hay đáo để lắm, chả biết nó làm ăn ra sao mà mợ cháu nó bênh nhau chằm chặp. Nên mợ Lan rụt rè bảo nó : thì đây tao cố gồng cho mày phù phép lau nhanh lau vội cho tao, đừng để tao hồi hộp mà run lên vì nhột thì tao đến ngất mất.
Thằng Đực nhăn nhở cười hì hì, phán ra dáng bậc thầy : mợ yên tâm, phàn nàn với mợ cho vui thôi, chớ nhột thế chứ có nhột đến cởi quần cởi áo, thì tay con trị cũng hết ráo. Nó suýt khoe là mợ bên nhà cũng ra cái điều nhột nhạt, vậy mà nó ấn triện vào lúc nào cũng không biết, đến nỗi chỉ nghe mợ ấy rú lên kêu sướng mà lịm đi mới lạ.
Vậy rồi, nó nghĩ cứ dây dưa xem ra không xong việc, nó ào ạt phải đánh nhanh đánh mạnh mới yên. Nó lôi sấp lôi ngửa hai giò mợ Lan ra, dùng cái sịp mà ngoáy cái chất bơ dính lèm nhèm nơi giữa háng. Mợ Lan uốn cuộn khúc, nó đè nghiến chân mợ mà ngoáy tít thò lò, cái chất lụa mềm quấn chặt lấy môi mu gì làm mợ Lan rối còn hơn tơ vò mà nghe râm ran cái gì ngọ nguậy hay bằng thích.
Thằng Đực nhân lúc mợ Lan lơ tơ mơ thì quẳng luôn cái sịp mà cong mấy ngón tay móc sâu vào cái lỗ và giữ trịt ở đó. Mợ Lan cảm thấy nhợn lên đến cuống họng, nao nao như vừa nhắp phải chất rượu mạnh. Thằng Đực khào khào móc moi và cào xới lung tung làm mợ nhộn nhạo như bị ọc sữa.
Mợ cầm canh hỏi thăm dò : xong chưa, sao mày nhẩn nha thế. Thằng Đực lầu bầu trả lời : mợ tham lam nhét bơ sâu quá nên con moi mãi vẫn không sạch. Hình như nó bám lằng nhằng gì bên trong, con ngoáy thì nó chẳng khô mà lại tươm nhiều ra. Chưa chi nó lại vỗ bèm bẹp làm mợ Lan vừa tưng tửng sướng, lại vừa lao xao nhột.
Thằng Đực phải bò lổn nhổn lên đùi mợ mà ngoáy lau thật kỹ. Khốn nỗi nãy giờ nó vẫn ở truồng nên thằng củ cặc của nó cà cà vào đùi mợ làm mợ cũng đê mê mà thằng Đực cũng ngất nga ngất ngư như gõ nhịp. Mợ Lan chẳng hiểu có nhận ra của nả gì của thằng chó không mà mợ hỏi tỉnh rụi : sao mấy ngón tay mày ngọ ngoạy mà lại còn có cái dùi nào nó khua loẻn xoẻn nơi bắp vế tao.
Thằng Đực suýt bật cười, nhưng vội hài hước ngay : ấy là ông xã trưởng quên củ triện nên nó lăn lốc cốc ở đó đấy mợ. Để con xê nó ra cho mợ đỡ khổ. Nó lò mò rút nhẹ mấy ngón tay và dí dí ngay cái đầu rùa thay thế. Mợ Lan nín thở nằm theo dõi, mợ thấy cái gì tròn tròn cứ lách giữa hai mu lồn mợ mà rúc như con trùng rúc vào đất.
Thằng Đực khè khè lăn tròn cái đầu khấc vào mớ nhớt trơn, nó nghe mợ Lan vặn người ướn bố háng lên và hai vú duềnh doàng vươn có ngọn thì nó hì hụi nhấn ót một cái, làm mợ Lan không kịp thở hắt ra.
Tưởng là mợ Lan sẽ chửi văng ti lê, nhưng trái lại chỉ thấy mợ thở từ từ nhè nhẹ mà than thở : mày đút nút cái chỗ bể rồi hả. Thằng Đực lặng thinh mà nhắp vội mấy cái, mợ Lan ì ạch xoạng duỗi hai chân, thằng Đực biết là mợ bắt đầu thấm thì chụp luôn lên hai gò vú mà dận rập rập.
Bao nhiêu ngôi sao trên trời thi nhau rụng xuống, thằng Đực nhấp nhô trên bụng mợ. Chẳng thấy mợ cục cựa nhột nhạt gì cả mà hai tay mợ múa vờn như làm xiếc. Thằng Đực trêu : mợ thấy thuốc con trị bệnh nhột tài không, con mới đãi mợ nửa liều mà đã ép phê như thế.
Mợ Lan lầu bầu : nói như thánh, tại anh làm nó ngộp hơi thì nhột nào xảy ra được. Giá anh đừng nhặt cái triện của ông xã trưởng giúi vào trong thì xem tôi có la làng la nước lên chăng.
Thằng Đực nghe mợ Lan nói có duyên hết sức, nhưng vẫn làm vẻ ngây ngô : thì giờ mợ la toáng loáng lên cũng đâu muộn, mợ kêu đi cho mọi người vào xem in triện là thế nào. Mợ Lan quê một cục, chỉ nhỏ nhẹ mắng : có điên ấy à ! Đóng dấu kiểu này mà làng nước vào chứng kiến, họ đi rêu rao khắp làng khắp ngõ có mà vỡ mặt.
Thằng Đực chẳng nói chẳng rằng chọn luôn hai vú mợ mà vê rồi cứ nhấp nhổm bơm liên tu ti làm mợ xục xịch, bẹp nhẹp như lọn giò bị ép nén. Thằng Đực càng bơm thì mợ Lan càng nín khe, trái lại mợ còn ôm chầm lấy sau lưng nó mà phụ kéo cưa để nó ấn dấu đậm đà và sâu thêm nữa.
Nó nhìn đôi mắt mợ dại và lim dim, nó nói xúc : cố nhướn mắt ra mà nhìn mới thấy hay, nhắm tịt mắt lại còn biết đâu là nghệ thuật. Mợ Lan bất đắc dĩ phải hé mắt lên, song khi thấy vẻ mặt bặm trợn và dáng ì ạch của thằng Đực thì lại thẹn thò nên nhắm nghiền luôn lại.
Thằng Đực cũng chẳng câu mâu bắt mợ phải nhìn. Nó chăm chỉ lo làm phận sự của nó. Nó quơ tìm một giò của mợ ghé gác vào bên vai và nó quì trườn lên cứ vê hai vú mà giã lên giã xuống bài bản. Mợ Lan xô lệch cả người, nhưng lần đầu tận hưởng những cú đâm sâu và thốn làm mợ á khẩu chịu đựng.
Thằng Đực cũng tài năng ra gì. Nó chơi mợ muốn ngất ngư mà vẫn có vẻ thong dong. Nó đẩy đưa mợ tới lui và chốc chốc ngoáy đằm đằm làm mợ rớt từ tầng mây này lên tầng mây khác. Mợ Lan rít róng kêu lên : mẹ cha ơi ! thế ra địt là thế này đây hả ?