Thằng Đực ( Loạn Luân Mợ Cháu ) - Chương 35
Nãy giờ thằng Đực nắm mớ quần áo đã lựa huơ huơ để chờ mợ thay, nhưng xem ra tâm trí mợ Lan để đâu đâu nên chẳng nhìn thấy gì hết. Thậm chí, thằng bé đã nhắc đi nhắc lại dăm lần ba lượt mà mợ vẫn như người mơ ngủ. Thằng Đực chẳng hiểu ra làm sao, chẳng lẽ khi không rồi mợ ngu ngơ bất tử hay sao.
Chẳng nói chẳng rằng, nó vội đặt mớ quần áo xuống, lăng xăng dỗ mợ nó : chắc mợ đang mệt, mợ nằm xuống đi để con lo cho. Nó thả nhóng chữ lo để xem mợ có phản ứng gì, lại chỉ thấy mợ ngơ ngơ ngác ngác. Nó cẩn thận đỡ mợ nằm ra giường và lúc này nó mới thấy đắn đo chả biết phải hành động làm sao.
Nó tự hỏi có nên giúp thay xống áo cho mợ hay là chờ mợ tỉnh tự làm lấy. Thế rồi mắt nó không sao rời khỏi đôi vú mợ đang lào khào lên xuống, đầy hấp dẫn và lôi cuốn. Nó nghĩ trong bụng bà mợ đã tỉnh queo để bày vú vê ra tự nãy giờ thì chắc bà cũng chẳng e dè gì việc có ai giúp đỡ thay y phục.
Nghĩ thế nên nó thản nhiên sửa lại thế nằm ngay ngắn cho mợ Lan và đặt hai tay vào bên lưng quần để tuột thay cho mợ. Khi nó lôi được cái quần dài ra thì mợ giật nẩy người hét : sao mày lột quần tao. Thằng Đực hơi ngớ, song nói chữa được : con xin phép rồi, không nghe mợ nói gì nên con nghĩ mợ đồng ý.
Nhưng rồi nó bỗng hoảng hốt khi thấy cái sịp của mợ đang mặc dính bê dính bết vào háng làm nổi hằn lên cái đường rãnh lẹp nhẹp. Nó kêu toáng lên : ối, mợ ăn bơ hồi nào mà đến giờ nó không tiêu hóa lại đùn be bét ra chỗ này vậy.
Mợ Lan có vẻ ngượng, nhưng loáng thoáng nghĩ thằng bé mới lớn nào biết cóc khô gì nên nói chống chế tỉnh bơ : à, tại vừa rồi mày loay hoay soạn quần áo, tao có giúi tí bơ chưa kịp mút thì mày đã quay lại, tao sợ mày cười nên vùi đại vào quần.
Thằng Đực cuồi khục khục chẳng ra sao. Nó cũng chẳng đôi co chi cho mợ Lan thêm tẽn tò vì món này nó hằng có kinh nghiệm quá rồi. Mợ chủ bên nhà cũng từng bị như thế khi nó lò dò sờ soạng bóp vú mợ, còn mợ Lan lại cao tay ấn hơn nên nó bú nút và măn cả hai vú thì mợ ói là chuyện bình thường.
Thằng Đực giả tảng không biết tí gì thật nên xuýt xoa : chao ôi ! sao mợ làm thế, con có là thứ gì đâu mà mợ e, cứ tự nhiên mợ ạ. Nói xong nó xăng xái vớ lấy đầu ra giường, định lau sạch cho mợ. Nào dè mợ Lan la toáng loáng : đừng, mày đừng dùng ra giường, lấy cái quần ngoài mà lau thôi.
Vậy mà khi thằng Đực đưa tay thẳng ra thì mợ lại cản : thôi, mày đưa tao làm lấy và nó thấy mợ rùng rùng mình. Nó vờ vĩnh hỏi mợ : sao thế, mợ hay con lau thì có khác gì đâu, hay mợ e dè. Mợ Lan ỡm ờ nói có vẻ lẳng lơ : khốn mà anh lờ quờ vào chỗ đó, tôi nhột tổ mẹ, không khiến, đưa đây. Thằng Đực đành phải đưa mớ quần cho mợ, nó thấy mợ quay phắt dấu phía háng mà nạo sồn sột gì trong đó.
Một lúc mợ ngưng, nó nhìn mợ, cười lặc lẽo. Nó trêu : mợ lau làm sao mà còn tòe loe ra hơn lúc trước. Con biết ngay mà, đầu óc mợ lúc này lình xình rồi, mợ chẳng làm thứ gì ra trò ra trống đâu. Mợ để con giúp cho, cam đoan không để mợ thất vọng. Chả hiểu lời lẽ thằng tửng ngọt ngào ma quái thế nào mà mợ Lan nói dỗi : dào, mày làm như thánh sống, này thì mày thu thu vén vén sao làm cho xong đi.
Thằng Đực được lời như cởi tấc lòng. Nó kéo rột luôn cái sịp nốt và mợ Lan lại chí chóe la lên : mày xin lau chứ mày có xin cởi đâu. Thằng Đực phì cười trêu mợ : lau mà không cởi thì sao sạch, loàng toàng chùi bên ngoài để nó ám đầy bên trong thì nổi mùi hôi chết.
Thế là, miệng thì nói và tay thì nhanh như cắt lôi tuột luột ra. Nó tá hỏa tam tinh khi nhìn cả một vũng nhoe nhoét thứ màu trắng đục như cứt mũi. Tuy vậy vẫn không che kín hết cái khuôn đúc bánh bèo của mợ Lan. Nó tấm tắc chép miệng và đầu óc xoay quầng quầng.
Mợ Lan cũng nín thở khi nghe thằng bé kêu rối rít : ở đâu ra mà đẹp thế ! Tuyệt, tuyệt cú mèo ! Mợ Lan có vẻ tự ái được ve vuốt, nhưng tâm trạng đàn bà nào chả khiêm nhượng bèn hỏi : mày bảo cái gì đẹp. Thằng Đực say sưa tả đùi ngay : đẹp thì con khen đẹp chớ sao nữa. Đã đẹp lại còn to bè bè và xinh mới chết.
Mợ Lan quáng quàng gặn nó : nói vậy mày đã nhìn thấy của đó rồi sao mà mày so sánh có căn có rễ thế ! Thằng Đực suýt phun ra giữa hai mợ, song may mà nó thủ bình kịp, nó lửng lơ : dào, mợ nghĩ thời buổi này thì còn thứ gì chẳng có. Sách báo in hà rề, có lông, không lông, món thâm, món tươi, mợ muốn xem con đưa cho xem, thì phải biết chứ.
Mợ Lan lại luễnh loãng hỏi nó : thế mày thấy của tao nó làm sao. Thằng Đực phấn khích nên khen lấy khen để : con chưa nhìn rõ trọn vẹn, nhưng con chắc đẹp hơn… Nó lại suýt phun ra bà mợ bên nhà, song lối nói lững thững của nó làm mợ Lan toại ý. Bây giờ mợ Lan chẳng còn ngượng ngùng hay cản ngăn gì nữa, mợ cứ mặc nhiên để thằng nỡm săn sóc cho.
Thằng cún lau sạch hết bơ bọt thì ngắm nghía lâu lâu mà tấm tắc cái miệng. Mợ Lan sốt ruột cứ nghĩ thằng bé sắp ăn vội ăn vàng hay sao mà hí hửng. Mợ phải răn đe nó : mày định ăn iếc gì sao mà ngây người ra, nó chỉ là dúm thịt chứ có gì quí báu đâu mà trầm trồ.
Thằng Đực lại phải một phen mở hết tần số ra tán : giờ nhìn mới thấy nó vừa hay, vừa ngon, vừa béo, vừa thơm nữa. Mợ Lan nghe muốn ù tai, cái thằng ví von mà dễ sợ. Nó chỉ là chỗ thông tiểu, hoặc là giúp đứa bé ra chào đời, thế thì đâu ra lắm thứ nó khen thế. Nhưng mợ không giữ được tò mò lại hỏi tiếp : mày mê đâm đầu vào đó thì khen lấy khen để, chứ tao thấy nó có đâu những mỹ từ như mày vừa khen. Trái lại đôi khi tao còn nghe các bố chê là hôi và khắm như cú thì đẹp với thơm chỗ nào.
Thằng Đực vốn là tay cự phách về quyến rũ các mợ nên nó đáp ngay : mợ nói đúng, con đồng ý hoàn toàn với mợ, nhưng đó là đối với số ít các bà đuểnh đoảng ơ thờ thôi, nên mới bị chê dữ dội. Chứ mợ nghĩ, của đó mà chê thì họa là điên. Nó như cái hoa thơm ngát, con chả biết cậu ra sao, chứ tay con thì bữa nào con cũng phải ăn cho thỏa.
Mợ Lan nghe mà rợn, hỏi gắt gỏng : mày nói ăn là sao, chả lẽ mày cắn dứt nó ra rồi nhai như nhai giẻ rách. Thằng Đực cười rinh rich : ngu đâu mà ngu dữ vậy mợ. Nói là ăn, nhưng là thơm thảo, hôn hít và ngửi thế thôi. Rồi từ từ mới liếm láp, trịn trịn và day day cho đến khi nhụy hoa nở toét loét ra, lúc ấy mới húp, mới nút, mới làm gì thì làm.
Mợ Lan nẩy tưng tưng người lên như bị đỉa cắn đít. Thằng Đực cà kê kể thêm đến nỗi mợ phải can : thôi ! mày đừng nói nữa, tao cứng cả người lên rồi. Và mợ cuốn vểnh người lên, khoảng háng cao chênh vênh làm thằng Đực nhìn cái sẹo lù lù mà nuốt nước miếng thoăn thoắt.