Thằng Đực ( Loạn Luân Mợ Cháu ) - Chương 33
Thằng Đực mở mắt thau láu ra nhìn khi mợ Lan thay xong xống áo bước ra, nhưng liền đó nó nhăn nhíu ngay liền. Mợ Lan thấy vậy có lẽ bất mãn nên hỏi đổng : chớ mày mắc chứng gì mà nhăn nhó tựa bị táo bón vậy. Thằng Đực lấy tay che mặt quay nhìn sang chỗ khác, khụt khịt mũi và chê ỏng chê eo : tưởng mợ biết đường ăn diện, đâu ngờ mợ lại cù lần như thế, quê chả ra quê, tỉnh chả ra tỉnh, trông nó thế nào ấy.
Mợ Lan bị chạm tự ái nên nhìn soát lại khắp lượt, quả mợ chọn cái áo dài nổi bật nhất với những đường sọc chạy dài suốt từ một bên vai xuống đủ màu thanh nhã, lại còn mấy đóa hoa bự tổ lờn vờn quanh khu vực ngực, thế mà thằng bé ẫm ương lại chê có bực không.
Thằng Đực làm cho mợ phát nghẹn, nên mợ hăm nó : mày phải nói chỗ nào tao ăn mặc không ra làm sao để tao còn biết đường sửa lại. Chưa chi mợ còn nhắn nhe nó : nhưng tao nói cho mày biết nhé, chê phải cho đúng, mày xỏ lá chọc ghẹo thì tao ghè cho vỡ đầu đừng trách.
Thằng Đực bình tĩnh thưa nhưng mặt vẫn nhâng nháo quay đi : mợ ngắm lại xem có phải là mợ đang độn lá, độn móp, độn thiếc, độn kẽm, độn nhôm gì chỗ ngực không, trời ơi, quê ơi là quê. Mợ Lan liếc nhìn xuống, quả ngực mợ cứ như hầm hố gì to lù lù, nhưng nhìn không ra hình dáng gì hết.
Mợ cố chống chế : ra đường phải kín đáo một chút, hổng lẽ bày ra ngồn ngộn cho người ta nhìn. Ở nhà sao cũng được, ra ngoài mắt bố nào cũng hau háu, mình che che đậy đậy mà các bố còn như muốn xé toạc ra, mày bảo tao mặc thứ mỏng để mấy bố nhìn cho sướng hả.
Tự dưng thằng Đực như một nhà thiết kế thời trang có hạng, nó ôn tồn giải thích cho mợ Lan : con đâu có xúi mợ mặc hở hang, nhưng vú phải là vú, có đâu như thỏi giò bị người quá tay bó nhiều lớp lá chuối nên mất hình dáng, trông y như lọn xà bần người ta sắp đem đổ bỏ.
Và chưa chi nó thao thao kể : mợ nên nhớ phụ nữ chỉ có khoản này ăn tiền, nếu không tạo hóa bày đặt sinh ra làm chi. Nó có đẹp thì mới bày lồi ra cho ai vừa thoáng cũng thấy, đằng này mợ lại đi bó chặt nó lại thì có khác gì người ta băng chỗ vết thương, chẳng kể gì là nghệ thuật nữa. Mợ cứ xem phụ nữ thượng du, có ai che đi cặp vú của họ không, hay là họ cứ để ra, bước đi nhúng nha nhúng nhính, thế mới có dáng khỏe và đẹp.
Mợ Lan có vẻ bị thuyết phục nên buông lơi hỏi : thế theo mày phải ăn mặc thế nào cho hợp. Thằng Đực đùn mợ như đùn xe bò : mợ vào thay ngay cái khác đi cho con nhờ, chứ mợ mặc thế này, con không theo mợ đâu, ra đường người ta chê cười mợ, con cũng bị ê mặt lây.
Mợ Lan rối rít cả lên : dào, có cặp vú mà mày làm rinh tê lên như cháy nhà. Trời sinh vú đàn bà để nuôi trẻ chứ đâu để đàn ông trầm trồ nhìn ngắm, mày cứ đặt bày làm gì thành chuyện hệ trọng. Thằng Đực càng bất mãn nên to tiếng : ừ thì mợ để dành mà nuôi con, chả trách cậu bỏ rơi mợ là phải lắm.
Rồi như thương xót mợ, nó khề khà thêm : nhưng con hỏi mợ này, trước khi nuôi trẻ thì có ông chồng nào lấy vợ về mà gọi là để yên của nợ đừng chạm tay vào không. Nếu thế thì lấy vợ làm gì và các bà cũng cố lấy chồng chi cho cực. Chả qua, người nào cũng thích táy máy, trước khi con dùng thì chồng hưởng xái cái đã. Lão sờ soạng còn đỡ chứ chưa gì mợ còn phải nuôi lão nữa là khác.
Mợ Lan nhăn mặt hét : thằng quỉ nói nghe kinh. Thằng Đực vội cướp lời ngay : đấy, mợ nghĩ thế nên mới chịu thiêt, mợ không để cậu bú thì cậu đi tìm chỗ khác ai cho bú theo luôn. Giá mợ cứ xuềnh xoàng, ngày nào cũng để hơ hớ ra, cậu về mợ lắc rung, chém chết cậu cũng mê đếch còn nghĩ đi ăn hàng chỗ khác nữa. Mợ nghe con đi vào chọn cái nào mềm mềm, nhè nhẹ, tương vào, vậy mới hoách, ra đường con hãnh diện mới đáng.
Mợ Lan te te chạy vào, thằng Đực chả buồn dõi nhìn theo. Một nhoáng đá nghe mợ gọi : mày vào đây tao nhờ tí, tao cần mày phụ giúp bình chọn cho tao, chứ mày làm rối lên, tao chẳng còn biết đường đâu mà mò nữa. Thằng Đực mở cờ trong bụng, nhưng còn vờ : mợ cứ tự chọn đi, con chắc là mợ nhìn ra cái phải mặc, con vào làm gì.
Mợ Lan phải đổ cáu thì thằng Đực mới lầm bầm khệnh khạng bước vào : thật khổ, chỉ thứ gì là đâm mệt thứ ấy. Nó loáng thoáng nhớ lại mợ bên nhà và tự tấm tắc khen cái khoản bày vẽ làm các mợ dính bẫy của nó.
Phải nói tủ áo của mợ Lan cũng không kém mợ bên nhà. Các món lót cũng nhiêu khê và có dáng ra phết, chẳng qua các mợ ngại chứ nào phải không biết sắm đâu. Bởi vì nếu không cốt ý sắm để mặc thì mua làm gì. Thằng Đực xóc lộn tùng phèo mớ nịt vú của mợ Lan, món nào cũng đưa lên mũi hít hít, rồi đưa giăng ra nhún nhún mới đặt xuống, xăm xoi tìm cái khác.
Mợ Lan sốt cả ruột, nhưng nín hơi xem nó làm ăn ra sao. Cuối cùng nó chọn cái lót bằng đăng ten thêu nổi và chèn bằng những khoản lưới mỏng. Nó trao cho mợ Lan bảo mặc vào. Mợ Lan cũng ngắm nghía và có ý kiến : tao thấy cái này bày hàng nhiều, mày nghĩ có nên thử không.
Thằng Đực phải mạnh dạn nói vô, mợ Lan mới nghe, nhưng định đi chỗ khác thay. Thằng bé phải gạt phắt : úi dào, mợ còn sợ gì nữa mà lánh với né. Hồi nãy con đã biết tỏng tong tong cả rồi, mợ còn e dè gì. Thay quách tại chỗ đi để có gì con còn góp ý. Mợ Lan nghe có lý nên cởi xoẹt ra thay luôn, lại còn khều bắt thằng bé cới hộ cái khóa ở sau lưng.
Thằng Đực được cậy nhờ, dại gì chẳng xăng xái. Nó lừng khừng mở cho lâu để có dịp hít hà hơi hướm mợ và khi nghía thấy cặp vú mợ hườm hườm nơi gương nó kêu toáng lên : đẹp thế mà chực dấu mới uổng. Mợ Lan có vẻ hài lòng, thằng Đực chờn vờn chạy tới chạy lui, miệng khen ầm ào và bất ngờ chộp luôn vào cả hai vú, úp mặt vô hít lấy hít để.
Mợ Lan nghe xôn xao nhưng vờ hét : sao ngắm nghía mà lại cuống cuồng chộp đại hít hiếc là gì thế. Thằng Đực hổn hển nói chả ra hơi : thì con đã nói bố ai thấy vú không muốn nựng. Và cứ thế nó ôm chầm lấy mợ và hôn hít lên hai bầu vú căng căng. Mợ Lan cảm thấy nhột nhạt nên tuy la rầy có lệ mà cũng đứng yên cho thằng bé nó phá.
Thằng Đực ủi nhàu môi mũi làm cho hai núm chả mấy chốc sưng sượng lên và nó ngước nhìn trong gương thấy mợ Lan lim dim thì chẳng cần xin xỏ chi nó dùng luôn miệng mà nút lên vú mợ. Những cái nút sâu làm các dây thần kinh truyền nhanh tín hiệu làm mợ Lan sướng âm ỉ.
Đột nhiên, mợ đưa tay lên xoa tóc thằng bé. Thằng Đực nhận ra mợ đang truyền tình mẫu tử sang thì nó nép vào mợ một tay bợ lấy lườn một quả còn miệng thì da diết nút mãi cái đầu vú thơm và mềm cho đến quên cả thời gian.