Thằng Đực ( Loạn Luân Mợ Cháu ) - Chương 31
Thằng Đực chắc mẻm sắp làm mợ Lan bị sập bẫy của nó đến nơi nên có chiều hí hửng. Nó giở quẻ đột nhiên bị bệnh, đeo cứng lấy cánh tay mợ, kỳ tình để được da thịt nó đụng chạm vào hai vú mợ. Tuy mới va quẹt bên ngoài áo mợ thôi, nhưng nó đã nhận ra vẻ mềm mại và tròn lẳn, rất ư ngon lành so với mợ chủ bên kia.
Mợ Lan thình lình thấy thằng bé níu chặt lấy mình thì có vẻ hốt hoảng. Mợ chỉ sợ nó có căn bệnh tiền sử nào không biết mà chậm gọi chữa trị có thể gây di họa cho mợ nên quính cả lên. Giá thằng Đực nhận ra mà bớt ồn ào, có khi nó đã khiến mợ Lan phải xun xoe lo cho nó tận lực.
Đằng này nó hăng tiết vịt nên mợ phải vội tham khảo với mợ bên kia, vì dù sao mợ cháu nhà nẫu chắc sẽ biết căn cơ bệnh của thằng nhãi để mợ Lan tính phương kế của mình. Đến khi hai bà nói nhăng nói cuội gì với nhau mà chỉ nghe cười nắc nẻ thì thằng Đực vốn lỡ trớn cũng đành phải giữ nguyên trạng thái làm dữ của nó.
Chỉ nghe mợ Lan lẩm bẩm : thì ra nó mắc cái bệnh quái quỉ ấy. Thế nên, sau khi gác cái tồ lô phôn với bà mợ cũ, mợ xăm xăm đi tới cái ghế thằng Đực nằm. Mợ nói líu ríu : tôi hiểu bệnh của cậu rồi, mợ bên nhà đã kể hết nguyên lai căn bệnh của cậu, tưởng gì chứ bệnh đó tôi trị dứt ngay.
Thằng Đực có vẻ hoang mang thì mợ Lan đã nắm luôn hai bên lưng quần nó định trụt ra. Thằng nhóc hoảng phải bíu chặt lấy, kêu ông ổng : sao trị bệnh lại tuột truồng tui ra là thế nào. Mợ Lan vẫn kéo co với nó mà nói : mợ bảo cậu hay bị chứng ngộp hơi bất tử, cứ cởi bỏ hết quần áo ra một lúc là khỏi ngay.
Thằng Đực hiểu ra là mợ bên nhà xỏ ngọt nó. Vốn dĩ mợ biết cái củ lẳng của nó vào hạng hơi bự bự và gồ ghề nên mợ muốn nó nhá cho mợ Lan thấy mà sướng tít cả mắt. Nhưng thằng Đực lại lo vì bên trong nó đang mặc cái sịp của mợ cũ, nhỡ cởi ra bà Lan nhìn thấy thì ê mặt vô cùng.
Nó phải la lên chói lói để hoãn binh : thôi, khỏi, tui tỉnh rùi. Song mợ Lan đời nào nghe vì mợ chủ bên kia căn dặn nếu không lôi cởi, nhỡ nó ám vào người mà chết giấc thì khốn, nên hai mợ cháu giằng co nhau như đánh vật. Một đằng lôi, một đằng rị, có lúc đâm nhào đùn cục với nhau, chẳng kể đụng sơ sơ mà cơ hồ như đánh vật bóc xé nhau ra nữa.
Mợ Lan trợn trừng trợn trảo đè ngấu đè nghiến thằng nhỏ, còn thằng cún thì giúi đầu uỳnh uỳnh vào, cốt để mợ Lan sợ nó đụng quáng quàng vào vú mà ngưng. Nhưng mợ Lan bị dọa thì sợ bằng chết, thằng Đực có húc đầu vào vú mợ khiến mợ trợn ngược mắt thì mợ cũng phải lột nó ra bằng được.
Dù đã thở khò khè, tóc tai giành giật đã bị rối beng hết lên, hai người vẫn như đang lừa thế để đỡ và tránh đòn nhau. Thằng Đực ôm chầm lấy mợ Lan từ phía sau lưng và hai chân đã vòng kẹp lấy bụng mợ mà mợ vẫn xung như con hổ cái. Ngữ này mà mợ đi đánh ghen thì đến cố tổ nhà con nhỏ cướp chồng cùng chẳng chống đỡ nổi.
Thằng Đực cố xiết thì mợ Lan cố vùng, áo xống mợ đã nhếch nhác và răn rúm lại. Mợ vẫn hất tay hất giò thằng Đực và rị đu vào, xấn xổ giựt bằng được quần nó ra. Thằng Đực coi mòi yếu thế nên phải vội mở rộng hai tay chộp lấy hai vú mợ mà nghiến răng bóp cho mợ đau để đừng vật lột quần nữa.
Mợ Lan bị bóp vú, đau càng tức nên càng giận. Mợ lồm cồm húc và ủi đại ủi đến thằng Đực làm cho vạt áo bị túm tuột hết hàng cúc ra. Trên người mợ còn độc cái nịt vú đen nhủng nha nhủng nhẳng, lại bị níu kéo nên cơ hồ cũng không ngay ngắn. Thằng Đực sợ tuột nên càng đeo mạnh, thế là sức níu làm cho chất lụa không chịu nổi rách xoẹt luôn.
Bây giờ thì không phải thằng Đực bị lột mà chính mợ Lan bị giứt tung áo trước. Mợ cũng chẳng quan tâm vì mục đích mợ vẫn chưa đạt tới. Một hai mợ bảo thằng Đực : cậu phải để tôi xem bệnh tình ra sao, chứ không mợ mắng tôi thiếu chăm sóc cậu. Thằng Đực túm được hai quả vú của mợ Lan trực tiếp từ da bàn tay thì cũng đâm ngẩn ngơ, ngơ ngẩn.
Mợ Lan mệt nên thở dập dồn, làm cho hai quả đào mợ ấm và nhộn lên, thằng Đực bỗng ngây ra tựa bị hốt hồn. Phải nói mợ Lan biết săn sóc ngực nên hai vú gọn gàng và tung tăng tự nhiên. Chúng tròn trịa và đặc biệt là không thấy bất cứ một sợi gân xanh nào điểm dài theo da vú.
Hai quầng trơn bóng, màu nâu non làm nổi bật hai núm màu hồng hồng và chúm chím như nụ hoa mới hé nở. Vô hình dung, thằng Đực nghệt mặt ra, hai tay tha hồ xoe, măn và ấn nhún nên lơ là việc ôm giữ lấy quần. Mợ Lan để mặc thằng cún sờ soạng vú mình mà hơi nhấc bổng nó lên, tụt nhanh cả hai mớ quần trong ngoài một lượt.
Bỗng mợ Lan hét thất thanh : ôi chao ! của đâu mà khiếp thế. Và mợ ớ ra, giúi vội mớ quần của thằng tửng lên mũi. Cái mùi con trai hăng hăng xộc vào khứu giác mợ, mợ tròn xoe mắt ra nhìn. Thằng chó được giải phóng cứ ngất nghểu giương mắt ra mà gục gặc chào mợ. Thằng Đực cũng kịp nhận ra cái sự vô trật tự của thằng em bất nhân nên vội thu hai tay bụm lấy bụm để.
Mợ Lan vừa hổn hển thở vừa bật cười : đậy điệm làm chó gì nữa. Trông mà ghê, của ấy mà vùi vào đâu có mà bưng kêu rống lên. Rồi mợ thân mật ghé vào tai thằng Đực hỏi vặn : cậu làm ăn thế nào mà nó trùi trũi ra một đoạn, nom khiếp vậy. Chả trách mợ bên nhà bảo nó thường bị ngộp.
Thằng Đực bỗng thấy mợ dí dỏm có duyên ra phết. Nó lẳng lặng suy nghĩ rồi bất đồ nói dỗi : thì chả che làm gì nữa, muốn xem thì để cho xem. Chưa chi lại nghe mợ Lan kêu rầm lên : giời ơi ! sao lại lấy lót của đàn bà mà mặc. Thằng Đực cãi băng chống chế : thứ này dùng chung, đâu phải chỉ làm riêng cho các bà.
Mợ Lan giũ cho cái sịp rơi ra, cầm rũ rũ mà ca cẩm : thế này mà bảo là dùng chung, nó mỏng tang và dịu nhĩu, cốt để các bà thấy êm ái chỗ đó thôi, còn các bố đâu cần thứ ẻo lả này. Trách gì lúc cậu mới vào, nhìn thấy cậu ké né đi ngang, tưởng cậu là họ nhà ghẹ. Hóa ra tại đồ nghề cậu quá khổ nên cậu sợ tôi phát giác.
Tuy nói thế, nhưng thấy mợ Lan lại nuốt vội mấy lần nước bọt và đầu mợ lúc lắc. Mợ khen bâng quơ : hèn chi mượn mãi mà mợ bên ấy cứ lờ. Thì ra mợ ấy muốn giữ độc quyền. Thằng Đực ngẩn tò te, song lại ra chiều hí hửng. đúng là các bà đều thích trẻ con có củ khoai từ to và sần sùi.
Nó còn đang hoang mang thì nghe mợ Lan phán : nào, ta tìm cái gì ăn, vật nhau mệt lử, bụng đói rồi. Sau đó tôi sẽ đưa cậu đi sắm mấy cái sịp nam cho đúng hàng hiệu. Thằng Đực nghe thản nhiên, không biết nên buồn hay nên vui đây !