Thằng Đực ( Loạn Luân Mợ Cháu ) - Chương 30
Bà Bềnh tròn xoe mắt nhìn không chớp hai bàn tay thằng bé diễn tả cái vẻ đẹp mà nó vừa cảm nhận. Bà thấy một chút thèn thẹn dâng lên làm bà choáng váng, tựa mới chiêu một ngụm rượu mạnh. Thằng bé nói năng ngọt ngào quá, nghe êm như ru, khiến bà liêu xiêu muốn đổ.
Bà thầm nghĩ : con nhà tông có khác, của ấy có hàng cháu con cũng đáng, chả thế mà bà gạ mượn mãi, mụ cứ giữ chằng chằng. Đận này nếu bà không đánh tiếng chồng đi vắng sợ ma, chắc còn khuya mụ ấy mới xòn ra cho nhờ cậy. Thực ra bà có ngán ma mãnh gì đâu, sức bà đến trâu vật cũng chạy, thế nhưng phải nại ra thế mới lọt tai mợ bên kia.
Cho nên bà khen thằng Đực : cậu ăn nói có duyên quá. Thằng Đực đang tưởng tượng đến những khoản mô cao lũng thấp, nó hình dung ra vú đồi bà Bềnh chắc cũng cỡ vậy, nên mắt nó càng nheo tít lại. Bà Bềnh lại nghĩ là nó đang thèm thuồng món gì nên hỏi : sao cậu có vẻ khó ở thế.
Thằng bé chối băng : có ngột ngạt gì đâu, chẳng qua cháu vừa chợt nghĩ đến chả giò, gỏi cuốn nên thèm một chút thế thôi. Bà Bềnh chộp ngay lấy cơ hội tán gẫu ; tưởng cậu thèm gì, chứ chả giò với gỏi cuốn thì khối. Thứ tự tay tôi làm ra còn chặt chịa ra phết, chứ không lỏng lẻo đâu, cậu ăn một bận là mê tít thò lò.
Nói xong, thình lình bà ưỡn ngay bộ ngực ra, lẳng nhẹ một cái làm tà áo bà rung rung muốn cắn. Thằng Đực xuýt xoa : ôi chao ! mới nghe mợ nói sơ sơ, con đã muốn cắn một phát cho sướng miệng. Bà Bềnh sướng lịm người, nhưng ra cái điều khẩn khoản mà bảo : từ từ rồi được ăn thôi, nhưng đừng cắn nó vỡ thì mất đẹp.
Chợt sực nhớ ra, bà Bềnh lại thêm : ấy chết, sao cậu lại xưng con với tôi. Cậu thưa thốt thế, nhỡ đến tai mợ bên nhà lại chê trách tôi coi nhẹ cậu. Mợ ấy một hai nhắn nhe tôi là phải quí cậu vì cậu là người nhà của mợ ấy, cậu gọi tôi thế mang tội chết.
Thằng Đực ngẩn ngơ vì thấy khuôn ngực bà Bềnh cứ thở phập phà phập phồng và cái nịt vú cứ kênh vểnh lồ lộ ra làm nó thiếu điều rỏ dãi. Nó thở dài nhè nhẹ và nói lảng : sao chợt nực nội thế không biết. Bà Bềnh cũng hùa vào : ừ sao bỗng dưng tôi cũng thấy ngợp.
Tong tong, bà bảo thằng Đực : cậu chờ tôi thay cái áo cho nó mát, rồi tôi cũng đem cái gì nhè nhẹ để cậu thay, chứ mặc ba thứ này mồ hôi tươm đậm. Bà cất bước đi, mông đánh bưng bưng làm thằng Đực ngọng ú ớ. Thoáng cái, bà trở ra, thằng Đực choáng ngợp vì cái áo cánh bà mặc. Nó là loại lụa màu mỡ gà, trơn bóng và phẳng phiu làm cái nịt vú màu đen bên trong càng đội lên mồn một.
Thằng Đực buột miệng khen : bà đẹp quá. Bà Bềnh đan hai bàn tay vào nhau, lắc lư ra cái điều không đúng. Thế nhưng bà lại liếc thằng nỡm một cú bổ nghiêng bổ ngửa, thằng Đực nghe máu chạy rần rần. Nói hớt qua lại với nhau, thằng Đực mới ướm hỏi : thế ở nhà phải gọi mợ thế nào, mợ nói tên cho biết để con gọi.
Lại một lần nữa, bà Bềnh đính chính : đừng gọi tôi là mợ, cũng đừng xưng con với tôi, cứ xem tôi vào hàng chị cậu thôi, tên tôi là Lan. Bà kéo dài cái tên nghe như cánh hoa chao trước gió. Thằng Đực lẩm bẩm : Lan, Lan, ôi cái tên đẹp như người. Bà Bềnh sướng run người, nào dè thằng Đực dí dỏm hỏi nữa : Lan ở đây, thế thì Điệp ở đâu.
Bà Bềnh e ấp nói lảng : Điệp có đâu mà hỏi, chỉ có Lan vỏn vẹn mà thôi. Thằng Đực không dè gặp một người ý nhị như thế nên nó rất thích. Nó định nói ra cái tên mà mợ chủ cũ đặt cho bà Bềnh nhưng thấy không tiện lại thôi.
Trưa đó, nó ngồi ăn cơm mà mắt nhìn bà mợ mới không chớp. Đến nỗi mợ Lan ăn mà cũng thấy ngượng ngập. Mợ lân la hỏi, thằng Đực nói tỉnh queo : con ít được ngồi ăn chung với người đẹp bao giờ, nên ngồi gần mợ con bị hớp hồn, ăn không nổi. Bà mợ lại nhăn mặt gắt : tôi nói đi nói lại rồi, đừng gọi tôi là mợ, tôi đẻ cậu hồi nào mà xưng con, đã bảo gọi là chị thôi.
Thằng Đực bấn quá, nó lườm lườm nhìn đôi vú của mợ phì phò nơi ngực áo, nó nghĩ chúng chỉ muốn xé rách lụa mà chui ra ngoe nguẩy thôi. Vậy nên nó vội vàng nâng ly nước uống ừng ực để hạ cơn thèm vú bà mợ xuống. Khốn nỗi dưới gầm bàn nó lại nghe con chim nó cũng bắt đầu lục đục chi đâu.
Mợ Lan chợt thấy vẻ trợn trạo của thằng nhỏ thì hỏi tíu tít : sao mắc nghẹn hả. Tội nghiệp, thằng Đực đổ nước mắt nước mũi, ọe ho khan làm mợ Lan quính quíu. Mợ tất tả buông đũa, chạy đi tìm dầu xoa và săn sóc nó tận tình. Thằng Đực đánh hơi thấy cái mùi đàn bà nồng nồng thì càng lên cơn dữ dội, nó đỏ mày đỏ măt như bị sốt rét kinh niên.
Mợ Lan phải hối : đừng ăn nữa, nghẹn chết. Nằm nghỉ một lát cho xuôi, chốc có đói hãy ăn lại. Xong mợ kè kè đỡ nó sang cái ghế dài ở cạnh, dìu nó nằm xuống. Những sợi tóc mây của mợ chờn vờn cù léc nó làm nó xốn xang. Nó vờ rên hừ hừ và đeo luôn cánh tay mợ quị xuống. Mợ Lan phải choàng ôm gọn nó vào để nó khỏi ngã, vô hình dung một phần vú mợ đè lên cánh tay nó.
Chao ôi ! ở đâu mà có sự êm đềm đến vậy. Thằng Đực cầm như vừa được bơm dưỡng khí vào nên bíu chặt lấy mợ ra vẻ hốt hoảng lên cơn. Mợ Lan chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, càng bưng bê thằng nỡm nên càng đụng chạm sát sàn sạt. Bây giờ thì chẳng phải một mà cả hai vú mợ đang đè lấy cánh tay thằng bé.
Thôi thì nó rên rẩm, lăn chạ, y như người đột nhiên lên cơn sốt. Nó nói lảm nhảm, dựa mãi đầu vào ngực mợ, níu chặt như sợ mợ bỏ đi. Mợ Lan thấy thằng bé như vậy thì lo nhỡ nó có bề gì, cô chủ bên ấy lại trách cho thì vỡ nợ. Thế nên mợ phải hết lòng săn sóc thằng cún.
Nó vừa nằm xuống lại nhổm phắt lên, hớt hãi như bị ma ám. Nó nói huyên thuyên chẳng ra lời nào rõ ràng, xí xa xí xồ, càng làm mợ Lan sợ. Mợ phải dỗ dành nó, chỉ nghe nó kêu rinh lên khát, đòi uống nước. Mợ chạy bổ sấp bổ ngửa đi lấy thì nó lại đẩy bảo không uống. Đúng là vạ từ đâu kéo đến.
Chạy chữa mãi chẳng khỏi, cùng cực mợ Lan phải gọi hỏi nguyên do từ mợ bên kia. Chả biết hai bà nói những gì với nhau mà chỉ nghe cười rúc ra rúc rich, kèm lời : ừ tớ biết rồi. Thằng Đực giả tảng không để tâm, một lát thì mợ Lan ghé vào lẩm bẩm : thế mà làm mình rối cả ruột.