Thằng Đực ( Loạn Luân Mợ Cháu ) - Chương 29
Một buổi sáng thằng Đực ngủ quên thì bị mợ chủ gọi thốc dậy. Nó đổ mồ hôi hột, nghĩ bụng thế nào cũng bị mợ chửi cho vỡ toáng đầu, nào ngờ mợ nhỏn nhoẻn cười với nó. Đang từ trạng thái sợ, nó lại chuyển sang tình huống lo. Mới sáng sớm, mụ này nứng gì nứng vội thế, chắc là lại bắt nó è cổ ra địt mới chịu. Cho nên nó lầm lầm lì lì chờ xem mợ chủ phán lệnh thế nào.
Cậu đã đi đâu mất, mợ lại diện cánh trông rất xinh. Chẳng lẽ bà ấy muốn địt lại tươm tất thế. Mợ ngọt ngào bảo : anh sửa soạn nhanh nhanh rồi đi với tôi. Nó cuống cuồng chẳng còn hiểu đầu cua tai nheo ra sao nữa, nhưng lệnh bà đã ban thì phải thi hành lập tức. Nó thay vội thay vàng, chọn cái áo nào xem sạch sẽ nhất rồi trình diện mợ.
Mợ tẩm ngẩm nhìn nó rồi nhăn tíu mắt lại : không được, mày phải mặc cái lót vào chứ để thầng lẫng ra thế kia thì đến tao cũng muốn vồ lấy mày mà đặt lên bụng, sao mà lúc nào mày cũng trùi trũi ra được, giỏi vậy.
Thằng Đực liếc nhìn xuống, thẹn quá, đỏ rừ mặt. Cái của quỷ trong quần nó lòng thòng như cặc ngựa mà còn xun xoe chực dựng bố nó lên. Nó đã phải giùn người xuống mà oái oăm cái gậy thịt nó vẫn rung rung. Mợ chủ thở dài : khiếp, cặc với dái nhìn mà ớn. Mợ đun nó như đun toa xe lửa, hối nó đi. Nó càng lính quính hơn, mãi mới nói lí nhí : con có cái lót nào đâu mà mợ hối.
Bấy giờ mợ chủ mới nghĩ ra, hẹn hò mua cho nó mà có sắm cái nào đâu, giờ dẫn nó đi thì nó lùng xùng là đúng quá đi chứ. Mợ e hèm rồi tất tả chạy vào buồng, một lát te te ra, đưa cho nó cái sịp hét rinh cho nó thay. Thằng Đực ngơ ngác vì đó là cái sịp của mợ, chả lẽ nó lại mặc vào.
Mợ hét nhặng xị : giời ạ, trễ tràng rồi mà còn xàng xê, õng ẹo. Mày có nhanh nhanh lên tao chờ, còn đến cho kịp với hẹn người ta. Thằng Đực định rút vào xó nhà thay thì mợ lại kêu toáng toàng : dào ! kín với đáo, tao thì biết rõ rành rành còn khép nép mẹ gì nữa. Đứng đó, lột thay ngay rồi còn xéo.
Thằng Đực lẳng lặng trụt quần, nó nghe mợ chủ nuốt nước bọt ực ực. Chả là mợ vừa chợt nhìn thấy cái củ lẳng của nó nên mợ mơ màng lúc nó cưỡi mợ chạy nhong nhong. Mợ muốn bỏ quách cái hẹn với bạn mà bê xốc thằng bé lên cho nó nắc mợ một lúc mà lại cố nén.
Dọc đường, mợ huyên thuyên với thằng Đực : bữa nay tao đưa mày đến bà Bềnh. Con mụ cứ hì hà nhờ cậy cho mượn mày vài hôm, chả lão ấy đi công tác, mụ cần một mống đàn ông con trai cho nhà đỡ vắng vẻ, mụ ấy bảo sợ ma. Thằng Đực chưa kịp bày tỏ ý kiến thì mợ đã chêm : ma nào mà vật nổi mụ ấy, có điều tao đã hứa với mày thì chẳng tiếc để mày có dịp làm quen, thưởng thức đồ nghề của mụ. Mày chém tưng bừng vào, có ngón nghề nào cứ giở hết ra, không sợ mụ thưa gửi ra tòa đâu.
Thế nhưng thằng Đực còn đang lùng bùng cái đầu thì mợ đã lưu ý nó : này tôi đưa anh đi cho mượn thôi đấy nhé, rồi sau đó lại vể. Anh mà ton hót, òn ỉ để ở lại luôn với mụ ấy thì tôi hô hoán lên anh đánh cắp nữ trang của tôi, họ có xiềng anh lại đừng oán.
Thằng Đực điếc đặc thật sự. Nó chợt nhận ra cái đáo để của các mụ con giời. Nhưng nó vẫn phải mồm năm miệng mười trấn an mụ chủ : mợ cứ yên chí, con mà không về với mợ thì con còn chọn nơi nào làm quê hương nữa ! Cái thằng đâm giở giói văn chương ngang mới chết, song mợ đang hí hửng thì dù nó có nói hươu nói vượn mợ cũng thấy hay, vui.
Vào nhà mụ Bềnh, nó khép nép như cô gái mới làm dâu. Mợ chủ phải ra dấu mấy lần mà tim nó vẫn đập thùm thụp. Nó len lén nhìn bà chủ mới, loáng thấy bà ngon lành hơn mợ chủ nhiều mà sao cái tên nghe xấu xí tệ. Nó chưa tiện hỏi nên ậm ừ qua loa. Hai mự đưa bóng cho nhau, chuyền qua đá lại rồi cũng đến lúc ra về. Thằng Đực ngượng ngùng đứng như trời trồng mà lo lo lắng lắng.
Tiễn chân bà bạn xong, bà mợ mới lò dò đi vào. Nhìn thằng trai vân vê tà áo, mụ đến cạnh hỏi rất âu yếm : chắc cậu nhớ bên nhà cũ hẳn. Thằng Đực lắp bắp chả biết đối đáp ra sao. Mợ Bềnh thao thao bất tuyệt : ấy mợ bên í bảo với tôi cậu là họ hàng nên nể lắm mới cho tôi mượn tạm.
Chưa chi mợ thở dài sườn sượt : ông nhà tôi suốt ngày chỉ lo chạy theo quyền chức nên đôi khi bỏ tôi một mình. Tôi vốn sợ ma và sợ lung tung, nhỡ đêm hôm có đứa lẻn vào đè, chắc tôi cũng đến nằm yên cho nó nghịch, chứ léng phéng la lên nó lụi cho một dao thì chết.
Thằng Đực nhìn mợ khoa tay múa chân mà hai vú rung như chuông, nó suýt nuốt nước bọt ực ực, may kịp dằn được. Bây giờ thì nó chẳng sợ mợ chủ cũ bắt nê bắt nết nên nhìn thẳng vào ngực bà Bềnh. Ôi chao, người đâu ăn mặc khéo thế. Bên trong cái áo dài cả một tòa lụa là ngồn ngộn, nó chưa chi đã nghiệm ra cái vẻ mềm mại chi đâu.
Nó hít một hơi dài, mợ chủ lại nghĩ nó chưa quen với không gian nhà nên lon ton định đi mở cửa sổ. Thằng Đực cản lại và nói một câu đầy văn chương lai láng : không phải ngột ngạt gì đâu mà bỗng dưng nghe lan man như có bóng gì vừa đỗ lại.
Bà Bềnh vốn xưa rày nào được ai nói bóng nói gió nên lắt lay ra mặt. Mụ hớn hở như vừa gặp cơn gió thoảng qua. Mụ gật gù khen bâng quơ : sao nói năng nghe ấn tượng thế nhỉ. Thằng Đực như chộp được cái hứng bá vơ từ đâu lượn lờ đến, nó triết lý nghe tản thần : ối dào, xưa nay mấy ai giữ được lòng không rung động trước mùa hoa nở rực.
Bà Bềnh nghe phiêu phiêu phưởng phưởng tâm hồn. Hai mắt sáng lên và miệng dẫu ra như hứng chờ giọt sương rơi xuống. Thằng Đực lắng im một lúc, chừng phân vân rồi bỗng nó ca lảnh lót : mợ bên nhà thường khen nhưng nay nhìn tận mắt quả đúng là mợ đẹp thật.
Mụ Bềnh nghe tim dập thình thịch. Chả lẽ lại hét toáng lên, nên phải vờ “ em chả “ : cậu quá khen chứ tôi mà đẹp chỗ nào. Thằng Đực phải vặn dây cót cho quả lắc của nó đừng lúc lắc và nó râm rẩm tương vô : nào có bà nào nhận ra mình đẹp, song cứ nhìn ánh mắt các ông say sưa là biết mình đẹp thực thôi.
Mợ chủ chợt nhớ tới những cái nhìn như muốn lột áo từ các ông khi mợ đi dự tiệc nên biết thằng Đực nhận xét đúng. Song mợ giả vờ để xem thằng bé còn nhìn ra nét đẹp chỗ nào. Mợ vẩn vơ hỏi lãng đãng : anh cứ khen mà không chỉ dẫn tận nơi thì ai tin nổi.
Thằng Đực uốn vòng hai cổ tay, múa thành những đường tròn quay mà tán : mợ cứ hình dung chỗ nào cũng tròn trặn như thế này, lại mềm mềm, sượng sượng, đích thì đó là món ai cũng thèm cả.