Thằng Đực ( Loạn Luân Mợ Cháu ) - Chương 26
Thằng Đực đứng dậy đã từ lâu, nhưng mợ chủ vẫn lươn khươn nằm tại chỗ, chẳng màng đến việc lấy gì che đậy sự lõa lồ lại. Thằng Đực thấy vậy nên nói kháy : mợ cũng liệu dậy lo sửa soạn đi chợ, kẻo trễ là hết thứ ngon. Mợ chủ đang cáu tiết nên chửi toáng lên : mày nói giống ông tướng. Khi không mày đè lột ráo tao ra, hùng hùng hổ hổ như cọp đói. Thế rồi mày khuậy cho tao điên lên và mày thụt, vậy còn ra thể thống gì.
Và mợ vênh vang nhắn : này, ở nhà này tao làm chủ tất tật nhé ! Thằng cậu mày mà tao còn xem là cái giẻ rách, mày đừng lên mặt dạy dỗ bà, bà thì xé xác mày ra. Mày không thích thì mày làm gì mặc mày, còn bà mệt, bà nằm chơi có được không. Tao để tô hô thế này, xem có đứa nào dám héo lánh vào vớ vẩn, tao kẹp cho ná thở.
Thằng Đực nghe có vẻ khiếp nên nói doãi ra : mợ nằm thì mợ cứ nằm, để con đi lo dọn dẹp nhà cửa. Mợ chủ lại hét : tao không cho mày đi đâu hết, mày phải ở cạnh tao, thả mày ra để mày đi hoang với mấy mụ Bềnh, mụ Tẽo hả. Thằng Đực nghe phát ức, bà mợ ghen rồi tưởng bậy, nào nó đã biết mày ngang mũi dọc của mấy bà bạn mợ ra sao mà tơ hào.
Nên nhìn nét cau có của mợ chủ, nó phải nhỏ nhẹ thưa : ơ hay, con nào đã gặp các bà ấy lần nào và nhà cửa các bà con cũng cóc biết ở đâu, sao mợ đổ diệt cho con chuyện tày trời như thế. Mợ chủ thấy hớ, song lỡ trớn thì nói đại luôn : mày không biết nhà họ, nhưng để mày cặc dái thế này ra ngõ thì mụ nào thấy mà chẳng bắt cóc lôi đi mất.
Thằng Đực suýt bật cười, nhưng sực nhớ ra quả nãy giờ nó cũng để mát mẻ thế nên nó nói chữa : dào ! mợ cứ coi con cao kiến thế, chứ chó nó thèm con à. Nào dè lại đá trúng cái háu của mợ nên mợ đay nghiến : đấy, tao biết mà, chơi với chó, chó liếm mặt. Mày ỷ được tao cho mày cưỡi một hai lần nên mày xem tao là chó mới thèm mày à.
Và mợ xấn xổ ngồi phắt lên, thằng Đực tím cả mày mặt. Nó van vỉ ríu rít : con nói bâng quơ, không dám ám chỉ mợ đâu. Xong mợ chủ nghiến răng trèo trẹo rủa : sư anh, miệng sao mà điêu ngoa, dẻo kẹo thế. Mới ví tao là chó thèm mày, giờ chối bây bẩy ngay được. Thằng Đực nhìn hai vú mợ quăng quật và bắp tay chuối mắn của mợ khua tít cả lên, hai chân giậm thình thịch, nó nghĩ ngữ này mà mợ quật cho nó một phát giu đô, rồi dùng cả mâm mông và thịt mà đè nó thì chắc là chết.
Mợ chủ thấy nó nhấp nhổm thì nạt : mày định chạy đi đâu, tao bảo mày ngồi xuống. Mợ vỗ đành đạch vào góc giường, thằng Đực nhìn bụi mù lên vì đủ thứ từ mợ vãi vung ra đó. Nó run mà phải khép nép thi hành lệnh mợ. Nó dáo dác nhìn và theo dõi từng cử chỉ xem mợ định ra sao.
Mợ tằng hắng lên và giảng mo ran cho nó hiểu : tao truyền đời nhé, trừ phi tao không dùng nữa, tao đuổi cổ mày đi, còn tao chưa cho mà mày dấm dúi định trốn là tao bẻ giò. Mợ vừa nói mà hàm răng mợ rin rít, mợ khua cái tay làm dấu bẻ nghiến, thằng Đực rùng mình nghĩ như bị bẻ thật.
Mợ chủ ngắm nghía nó, mồm lảm nhảm : bé choắt mà củ bự, tao mà thả ra thì khối đứa chết. Con bà nó, sao mới tí tuổi đầu đã học lắm sách lắm trò thế không biết. Chợt mợ ra lệnh cho nó : mày còn ngồi làm nê với tao phỏng, mày có lo sửa soạn cho tao tắm táp cái không.
Thằng Đực thấy chẳng hơi đâu phân bua với mấy mụ rượng đực. Nó nhẫn nhục đứng lên bước vào buồng tắm, định mở nước điều hòa cho ấm vào bồn thì mợ chủ lại quặc : tao chưa nói hết mà mày đã nhanh như cắt tính biến rồi. Mày có lo thu cả mớ quần áo đem vào ngâm để tao giặt đi không, mày mùi hôi như chó, mày để đó, láo về ngửi hít lại sinh chuyện.
Thằng Đực muốn nổ toáng đầu vì tính lẳng nhẳng của mợ chủ. Thế nhưng, trong thâm tâm nó cũng nghĩ ra đúng là mợ cẩn thận. Tối qua, cậu say thì cóc biết gì, chứ tỉnh thì chúa đa nghi tới chỗ. Vợ bị bỏ xóc giăng mạng nhện thực đấy, song để ai xài thì lại lồng lộn lên, trò mấy đại gia, quan chức vốn giống nhau hết.
Thằng Đực rùng rùng nghĩ : mấy bố đem súng đi bắn bia, về nhà hết còn giương nổi cò, ấy nhưng vợ có lén lút để bọn hầu, ô sin nhảy vài cái thì lão mà đánh hơi được chết cả lũ. Nó tủm tỉm mang ý tưởng ấy với mớ quần áo của mợ vừa bị nó lột ra. Với nó, chẳng ngửi ra mùi gì hết, trái lại còn phảng phất thơm thơm là khác.
Mợ chủ ton ton đi theo sau, thấy nó cứ đưa cao mớ xống áo lên gần mũi mà hít khọt khẹt thì hỏi vớ vẩn : bộ mày nhận ra có mùi gì sao mà mày hít sâu thế. Thằng Đực tiện thể lấy điểm nên ca phải biết : ui chao ! cái mùi đặc biệt lắm mợ. Con chả hiểu sao cậu lại lơ là, giá mà con, con chẳng thèm đi làm quách gì hết, cứ ở nhà hít mợ cũng sướng !
Mợ chủ thích ôi là thích, nhưng vờ quanh co khước từ : mày cho mợ uống nước đường, chứ tao mà thơm thì cậu mày đã chẳng lăng nhăng. Và bất đồ mợ lại thêm : mày nói nhăng nói cuội, chữ tù tì ở nhà thì lấy gì ăn, chả nhẽ cứ hít hơi mà no. Thằng Đực hùng hổ ra mặt : chứ gì nữa !
Và phút chốc nó giống tay nhập đồng , diễn tỏa nghe thật lâm ly : mợ nghĩ này, cái hơi từ vú mợ phát ra, nó còn hơn cơm, hơn gạo. Còn cái mùi từ háng và (nó chùng chình, ấp úng, mợ phải giục : nói đại tao nghe) lồn mợ phát ra, con e còn bùi hơn phó mát ca măm be hay mác gơ rin mẽo nữa !
Mợ chủ thích quá, đang đi sau cũng ôm choàng lấy thằng Đực mà hôn tíu tít. Thằng Đực nhồn nhột vì hai vú mợ nhỏng lên châm chích sau lưng nó chầm chầm. Nó chỉ sợ mợ lên cơn lại đè phéng nó ra bắt nắc hồi nữa thì nó đến hết cơm hết cháo mất.
Cũng may mợ lại mắng át đi : anh khéo nịnh tôi lắm. Lo mở nước rồi tắm cho tôi nhanh lên để tôi còn đi chợ. Thằng Đực mừng còn hơn bắt được vàng. Nó thoăn thoắt mở nước và râm ran khấn cho bồn mau đầy để mợ thả nổi phềnh cái thân bồ tượng vào cho yên.
Đến khi mợ lục đục bước vào thì thằng Đực đã tưởng thoát nạn, nhưng mợ gọi phắt lại : ở đó còn kỳ cọ cho tao chứ mày định chạy đi đâu. Thằng Đực ứ đầy ngang cổ, cũng phải nán chữ biết sao. Mợ bắt thằng Đực dùng tay kỳ cọ cho mợ, giá phải tay nào chưa một lần được địt mợ chắc là hám, còn thằng Đực từ tối qua đến giờ phải leo lên bụng mợ mấy phen, nên ớn còn hơn ớn chè thiu.
Nó lùa phùa sờ sờ nơi hai vú, mợ phải hét lên như đục thủng tai, nó mới khoắng hai tay mà bóp gọi là mơn cho sạch ghét ở các nơi vốn xếp nếp ẩn dấu đó. Khi mợ bảo phải kỳ cọ lồn mợ thì nó muốn nhắm tịt mắt lại. Nó tưởng tượng mấy ngón tay nó mà khùa vào hang cua của mợ chắc là nhớt nó bám cho, dẫu có dùng xà phòng rửa mấy ngày cũng không hết trơn.
Tuy vậy cái thân làm kẻ ăn người ở thì nó có gì gọi là tự chủ. Mợ chủ được ve vuốt lồn, được vạch toe hai mu ra mơn cho hết mớ khí cả của mợ lẫn của nó làm mợ lim dim mắt và thả lình phình hai giò mở rộng trên mặt nước. Thằng Đực bỗng thấy cổ nó tựa bị đeo gông nên trùn gục xuống.