Thằng Đực ( Loạn Luân Mợ Cháu ) - Chương 24
Thằng Đực bị mợ chủ xấn xổ đè oặt ra giường và hai tay mợ túm gọn cả bộ đồ lòng của nó mà gặm hít rột tột, nghe thấy nể. Hai bàn tay mợ lào khào bợ lấy hai hột mà nắn, trong khi mợ xỉa khúc mía vào mồm như các bà ăn trầu xỉa thuốc.
Thằng Đực nẩy lên từng chặp, lần đầu tiên nó được mợ chủ ban cho trò đặc biệt này nên nó luống bàng hoàng. Nó nằm mà hai chân phải tấn gót vểnh người lên, đảo đảo như cờ to bị gió mạnh cuốn. Mợ bóp muốn lòi dế và miệng mút oạp oạp, khiến bao nhiêu tâm can tỳ thận gì của nó đều nhộn nhạo hết trơn.
Hai bàn tay nó múa may ẻo lả, lúc xoay tròn, lúc vung ra, nó mấy lần chực túm lấy tóc mợ, nhưng mợ chủ biết ý mút một hơi dài ngoẵng và né tránh đầu làm nó chơi vơi muốn đổ. Nó hét như bị thiến : bà chơi kiểu lạ, vậy chơi với ai. Bà làm tui nứng cực độ mà hổng cho tui bấu víu vô đâu thì tui chịu sao thấu.
Mợ chủ mút và nhằn loạt xoạt còn cố lúng búng nói : chớ mày làm tao tuột dên mày có cho tao bám víu vào đâu không. Và để trả lời thằng nhỏ, mợ tấn cườm tay ở sát gốc và mút rần rần tựa đứa bé mút nhanh que kem sợ nó tan. Thằng Đực trợn trừng mắt kêu : ui ! chết tui, mợ ơi !
Nó chẳng còn giữ lịch sự gì nữa, đạp vung hai giò ngồi thốc lên, chụp ngay đầu tóc mợ chủ mà giật phăng xuống. Cả miệng mợ bị ngập sâu bởi cây gậy, nó cứ bưng và kẹp tóc mợ mà giã binh binh, mợ chủ phải há miệng ra mới khỏi ngộp.
Thằng Đực lấn cấn nên húc rần rần, có lúc nó nhận ra đầu đẫn mía chạm vào đâu xa lơ xa lắc trong họng mợ làm mợ chủ phải ọe ọe thấy mệt. Thằng Đực bị kích thích tợn nên nó dùng hai tay kẹp hai bên tai mợ chủ mà dọng đùng đùng. Mợ chủ ngáp xái quai hàm mới giữ không bị bật ngửa người ra.
Nó nghênh ngang nhìn mợ chủ mà hét inh lên : mợ dấu nghề, tui mà biết mợ có tài này thì tui đã xài mợ ra trò ra trống, cực kỳ chứ đâu lè phè như vừa qua. Rồi thình lình nó giúi miệng mợ sâu thật sâu và giữ trịt ở đó. Nó hích nhào nhào, càng lúc càng mạnh và bắn vọt không cách gì chặn lại được.
Nó thấy mợ chủ ngáp ngáp và sặc sụa, ho nổ cổ, mắt ứa lệ. Nó càng nhấn đầu mợ không cho né lui ra và cứ thế nó phun ầm ầm vào trong họng cái món nó chất chứa nãy giờ. Mợ chủ nhìn thật thảm hại, nhả không nhả được, mà ngậm thì nghẹn cứng cả họng, nên cố giãy đẩy thằng Đực ra.
Nào đâu có dễ dàng như thế nên đã cùng cực thì mợ lại càng cùng cực thêm lên. Mợ trợn trắng và hai tay đánh vật với phần đùi thằng Đực quơ quơ ở trước mặt. Thằng nhỏ húc bạt mạng một hồi, đến khi đã sắp khuỵu mới thả lỏng tay thít chặt đầu mợ chủ ra, nó thấy cả một miếng mợ chủ như là cái hố chứa hồ đặc sệt. Nó ngao ngán nhìn mợ, mợ cũng ngao ngán nhìn nó. Người nó run không trụ vững, còn mợ thì bắt ho bắt hen đến đỏ mặt và khạc nhổ tùm lum.
Mợ chủ quơ quơ hai tay, cố rặn mà không sao thốt lời ra được, cứ vừa há miệng là bọt lại trào ra, khiến mợ phải bụm tay để cái chất hồ không rơi xuống nệm. Mợ chủ bưng lấy miệng chạy ngay vào phòng, khạc và ho nhấm nhẳng mãi. Lâu lắm, mới thấy mợ quay ra, vừa đi vừa vuốt mồ hôi đọng trên mặt, trên trán.
Mợ chửi thôi là chửi : mày xỏ bà, mày bất nhân. Mợ chủ đấm thùm thụp làm thằng Đực phải chúi đầu chúi tai đỡ. Mợ đấm, mợ túm lấy tóc nó mà giật, lại còn hăng tiết vịt dở chân lên đá văng mạng, thằng Đực phải chọc : mợ đạp vừa vừa thôi để nó rơi thì bỏ bu.
Mợ chủ còn giận nên nói bừa : cho nó rụng để mày khỏi hành bà nữa ! Không ngờ ngần tuổi này mà tao bị mày lừa. Mợ khua hăng quá nên giàn bầu bí gì của mợ khua muốn rụng theo. Thằng Đực bị đau mà vẫn bắt tức cười. Nó cứ đưa tay che thủ thế, vừa nói trêu : ối, mợ đánh mà còn lấy bí ném theo, con đến vỡ đầu mất.
Mợ chủ giận một đỗi thì mệt, thở hồng hộc, ngồi thu lu ra đó. Thằng Đực cũng trân trối nhìn, nó thương mợ lắm. Nó xà tới vuốt ve tay mợ nói nịnh : mợ cáu làm gì cho mất sức. Nhưng mợ chủ hất phăng mà nạt : tao đéo khiến mày thương, vừa được ăn vừa được cười.
Và mợ nằm lăn ra nơi nệm, tấm tức khóc. Thằng Đực vô cùng ân hận. Mấy lần nó định xán vào nựng và xin lỗi mợ, nhưng nhìn mợ thở hơi lên từng cơn nó khiếp. Nó sợ lăn vào, mợ lên cơn, đứt vài sợi thì nó mang họa, nên chỉ dám xun xoe đứng đó thôi.
Mợ chú nhìn thấy càng ngứa mắt nên hổn hển chửi : mày không cút bố ngay đi cho tao nhờ. Gớm người ta mệt bỏ bu mà còn đứng đó gúc gúc cái dùi, trông mệt bỏ mẹ. Mày không đi, bà lấy dao cắt phăng thì đừng trách. Thằng Đực xem ra khó ở lại nên vội chuồn, nhưng mợ chủ vừa thấy nó nhấp nhổm thì hét : mày định thót đi đâu.
Thằng Đực tối tăm cả mặt mũi, chẳng rõ ý tứ mợ nó muốn thế nào. Nhưng nó vẫn ngán, đành lơ thơ tơ liễu buông mành, ôm chặt bìu mà lảng lảng cho phải phép. Mợ vốn ghét cay ghét đắng nên càng trông thấy nó càng giận tím gan. Mợ lại chửi : sư mày, có bộ đồ hai hột ngày bữa gì tao chẳng thấy mà bụm làm đéo gì nữa. Mày có thả tay ra hay để tao đến cắn giứt bố nó ra.
Thằng Đực nhận ra vẻ linh tinh của mợ. Bả giận mà vẫn thích nhìn chim cò của nó nên nó vứt oạch tay xuống. Khốn nỗi mợ vẫn còn để truồng tênh hênh nên thằng em của nó thấy cái miệng cá ngão của mợ thổi síp lê thì nó gật gù trông hay đáo để. Mợ chủ lăm lăm nhìn, lại hét : mày bảo nó nằm im một lúc không được sao, cứ chào không sợ mỏi cổ à.
Thằng Đực cũng bực, nhưng trước nỗi giận của mợ chủ nó phải nhịn. Mợ nói dai nói dẳng, trút tất cả mọi thứ dơ dáy lên đầu, vào tai nó. Chẳng chịu được, nó phải hét lại : bà làm đéo gì nhắng xị cả lên. Lồn bà để tè he thế kia mà bắt nó xuội lơ chỉ 6 giờ thì họa là nó liệt. Tui vốn con trai con nứa, còn hăng, mới nghĩ tới lồn phụ nữ thôi đã cong tếu ngay lên, huống chi là chình ình trông rõ cái lồn tổ bố của bà.
Nó nói hăng quá, át giọng mợ chủ. Mợ đâm thộn mặt ra, phải nói chữa : ấy là tao dặn mày thế, lúc nào nó muốn rúc vào thì mới gật gù chào, còn khi không thì bảo nó tan hàng cố gắng, chứ mày bắt nó đứng nghiêm thét nó quịu thì sao.
Thằng Đực ba phứa nên quặc lại : bây giờ tui lại muốn địt bà thì nó sừng sừng lên được chưa, hay là bà muốn nó xìu xìu ển ển thì để tôi đi nằm quách. Mợ chủ nghe khoái bỏ bu, nhưng làm ra vẻ bất cần, nhại giọng : đéo gì mà như dê đực, lúc nào cũng đéo được.
Và mợ nói dỗi : đấy, ăn thì ăn liền đi còn để tao ngáo một giấc. Thằng Đực chẳng cần đợi giục đến tiếng thứ hai, nó nhảy cẫng lên giường ôm chầm lấy mợ chủ tức khắc…