Thằng Đực ( Loạn Luân Mợ Cháu ) - Chương 23
Thằng Đực lúc này trông giống đứa bé loắt choắt đèo bòng thả con diều to đùng nên bị nó cuốn lôi vật vã đến xiểng niểng. Khi nào gió mạnh, con diều bốc lên, chực băng làm thằng bé phải gặc tay kéo sợi dây ghị lại, không thì bị nhổ luôn cả nó hổng lên trời. Ngược lại, khi gió yếu thì con diều chúi xuống, nó phải giùn giùn sợi dây để vực con diều vụt bay lên.
Đã thế mợ chủ còn quái quắt hành nó ba toạng. Khi thì hối nó ngưng tay, lúc lại ôm chầm lấy nó bắt phải nạo vét để mợ thống khoái. Thằng Đực rối tù mù, chẳng hiểu tính nết các bà rõ rệt ra sao. Tuy nhiên, phải công nhận ngón nghề này của thằng cún có ép phê quá đỗi, mợ chủ hết rên ầm ầm, lại đánh đu lên người nó quầy quậy chẳng ra làm sao.
Bên cạnh đó, nó còn phải chịu những cơn thở hổn hển của mợ, nóng còn hơn lò xúp de cao độ. Mợ víu lấy một bên vai nó như cái địu xi măng làm vai nó xệ lệch đau nhừ. Mợ xuýt xoa hừ hừ, có lúc phải xoạc chân cao như người đá vói làm thằng Đực bắt cười pha trò : mợ định ra đòn gì mà khiếp thế.
Mợ chủ lùng bùng mà còn rướn cổ chửi đổng : sư anh, anh bẻ trẹo cả người tôi mà còn nói móc nói máy. Tôi lỡ thua cơ anh bận này, chứ bận sau tôi kẹp cho thì đừng van xin mà chả được.
Thằng Đực thấy cảnh chao chao, liêu xiêu của mợ chủ thì thú ra trò. Nó nghĩ bụng khóa được ngàm của mợ rồi thì đưa điều kiện nào mợ cũng phải chịu. Nên nó dọa : mợ sợ chưa, hay là còn muốn móc moi nữa. Vừa nói nó vừa dựng ngược cả bàn tay lên mà khoắng lia lịa, mợ chủ nhón nhảy cồm cồm và đu tòn ten lên người nó mãnh liệt.
Mợ tru tréo lên : thằng mặt dầy, mày đừng ép uổng tao. Mày muốn gì thì nói mẹ nó ra để tao biết đường mà xử, mày lửng lơ thế thì bố ai biết bụng dạ mày ra sao mà định liệu. Thằng Đực lẳng lặng ngẫm nghĩ, tiện đà vọc thêm dăm ba cái nữa rồi mới nói như ông cụ : mợ chỉ hứa hão cho qua, hẹn lần hẹn lữa, mợ nghĩ là tui con nít nên xí gạt mãi hả.
Mợ chủ vẫn chưa đoán ra ngành ngọn nên người thì run lên mà miệng vẫn phải nheo nhẻo hỏi dồn : tao hứa gì mà mày kêu hứa hão. Mày đòi gì tao cho nấy, chả thế mày còn hành tao khốn khổ khốn nạn như vầy mà còn than với van. Đâu, mày còn muốn gì nữa cứ huỵch toẹt nói hết ra, tao liệu được tao sẽ chẳng từ nan.
Thằng Đực ra cái điều bất cần : tôi chẳng đòi, chẳng hỏi gì khác. Có điều chỗ người lớn, mợ nói là phải giữ lời. Mợ nhử con bao phen là thế này thế nọ mà mợ lại chằm chằm giữ trịt lấy con thì còn ra nước nôi gì.
Mợ chủ vẫn ớ ra, thằng Đực xem chừng mợ bí thật nên mới vén hé cái màn âm u của nó : con nào có ý muốn thử hay muốn biết xem các bà bạn mợ thế nào, nhưng nghe mợ chửi rủa các mụ ấy, con muốn giúp mợ cho mỗi mụ một trận để bớt xấc láo với mợ đi mà mợ có tạo dịp cho con đâu. Thà mợ im quách để con chú tâm phục vụ riêng một mình mợ, chả còn tơ tưởng chỗ nào, đằng này mợ nhứ nhứ cho trẻ ăn kẹo, nhưng nó há miệng mỏi mà mợ chẳng đút kẹo cho nó ăn.
Mợ chủ đang bấn lăn chiêng mà cũng phải cười đến ràn rụa nước mắt : bố khỉ ! có thế mà cũng để găm trong dạ. Thì mày nhắc tao, chứ tao vốn nói đâu quên đấy, mày lại buồn phiền. Rồi mợ ghét cay ghét đắng nên lầm bầm : phải ! mày nói chí phải, để tao phải sắp đặt cho mày phạng từng mụ ấy giúp tao. Để chúng cứ khinh thường tao mãi.
Thằng Đực dồn dập góp ý vào : đúng đấy, mợ ghét mụ nào trước thì chỉ con hạ thủ liền, còn mụ kia để thư thả về sau. Và để mợ chủ đừng quên bận nữa, nó vét luôn mấy đường làm bao rác rến trong đường cống của mợ bật văng ra. Mợ chủ hét lên rối rít : bỏ bu, tao quị rồi, nhóc ơi ! Tao bắt đầu vỡ đê rồi, hết be bờ được nữa và thế là ào ào nước cuốn phăng, phá tung bờ kè và lôi đi đất đá.
Mợ chủ từ từ khuỵu xuống, lôi theo thằng Đực đổ chổng kềnh theo. Ba vạ cái gậy của nó lại đâm nhoang nhoáng vào người mợ. Trong cơn quính quíu mợ chộp ngay lấy lóng mía mà kềm người lại, không cho bị cuốn trôi theo cơn lũ. Tuy vậy mợ cũng thở lên hồng hộc và trông vô cùng thiểu não.
Thằng Đực bị nắm cựa nên nghệt ra. Mợ chủ xóc cho một hơi thì nó cũng đổ nhào tại chỗ. Mợ nhí nhảnh : này bà trả thù cho mày hết hành bà. Thế là mợ róc vung thiên làm vỏ mía chẻ ào ào, thằng Đực rít lên vì thân mía bị tước đau quá. Hai tay nó quơ lung tung, mợ chủ càng róc mạnh lên làm nó thấy đủ thiên vạn ngôi sao cùng một lúc chứ chẳng chơi.
Mợ chủ hầm hè róc đã thì ghé miệng thổi như thổi ống đu đủ, thằng Đực quặn cả người. Nó nhìn cả một lọn xủi xùi vào môi miệng mợ mà thất kinh. Mợ há nguyên cả hàm răng lởm chởm như chực cắn đẵn từng khúc nên nó càng ớn dữ.
Mợ chủ biết nó cũng sợ nên dọa : mày nghĩ tao có nên cắn vài đoạn cho nó hết rượng được không ? Thằng Đực bí rị, chả lẽ thách, chả lẽ thua, nên nói dỗi : tùy mợ, muốn còn đồ chơi thì ngậm thôi, nhược bằng mợ hết muốn thì cứ đẵn quách cho tôi cũng đỡ nhọc.
Mợ chủ nghe thằng nhỏ mà thấm. Mợ vẫn há to mồm ra dọa mà khi đầu ngọn mía sát vào gần thì mợ lại bặp nhẹ và ẩn nó tuốt vào họng gặm hít cho ra nước. Thằng Đực lịm cả người vì nó không ngờ mợ chủ cũng biết ngón nghề này. Nó nằm uỵch ra và căng giãn hai chân để mợ ăn lóng mía cho đã.
Mợ gặm vùi vùi, xỉa xóc khắp trong mồm và hít sâu từng chặp. Thằng Đực nghe hồn vía đi dạo tứ tung và rần rần như ai đang nhằn đang nhá gì khúc gân của nó. Mợ chủ vừa gặm vừa thụt, lâu lâu lại nhả ra nhìn ngây ngô như xem lóng mía có bị sứt mẻ chỗ nào không.
Thằng Đực khoái quá. Nó khen nhặng xị : mợ thiệt giỏi. Vậy mà lão ngốc không biết khai thác tài năng để thiệt hoài của. Và nó nịnh mợ bằng cách bợ luôn hai quả dứa mà bơm bọp bọp, mợ thấy êm êm càng nêm chặt khúc gân mà nhằn, mà nhai cho đỡ nhộn nhạo.
Hai mợ cháu cứ đu lấy nhau để mặc thời gian lặng lẽ trôi qua. Thi thoảng, thằng Đực bị xóc thì lại giụi đùng đùng lóng mía làm mợ phải mút lấy mút để không uổng. Buổi sáng rồi cũng qua, khi cả hai mệt nhoài buông nhau ra thì trông đều xơ xác như cái mền rách.