Thằng Đực ( Loạn Luân Mợ Cháu ) - Chương 22
Nghe thằng tửng tán bùi tai nên mợ chủ cũng thuận ý để nó muốn làm gì cũng được, nhưng từ nãy đến giờ mợ chờ sốt cả ruột mà thằng bé vẫn chưa thấy nhúc nhích gì cả. Nó lăng xăng những gì ở nơi hai cổ và bàn chân mợ, cứ như người đi mua lợn, mua chó xăm xoi xem dấu chỉ bàn chân, giở giăng giở cuội những đâu đâu làm mợ cáu chửi toáng lên : mày đủng đa đủng đỉnh lâu lắc thế. Làm tao ví như con lợn chờ mày sắp sửa cạo lông vậy. Mẹ kiếp, bú biếc hay liếm mút thì làm đạị để cho xong đi, khệnh khạng mãi tao khê cả người.
Thằng Đực đấu hót ra trò : giá là ai thì con cũng khoắng khoắng làm cho xong, trả nợ quỉ thần cho rồi, nhưng với mợ thì khác. Con mê mẩn mụ mị cả người vì chưa bao giờ được nhìn tận nơi cái kho tàng cực kỳ quí báu và đẹp nhức nhối đến vậy. Con mải trầm trồ mà quên béng cả việc đi.
Mợ chủ thích tê người, cái thằng ton hót thật khéo, nhưng mợ vẫn nạt nó : dào ! mày kể con cà con kê lắm thứ thế. Tao chẳng cần mày nịnh đâu, con ạ. Đẹp xấu gì thì nó vẫn là của tao, mày có bú thì bú, không tao dẹp tiệm đi chơi đây.
Thằng Đực quính lên vội can gián : ấy chết, mợ đừng nổi nóng, người ngợm mợ đang nhoe nhoét thế này, mợ ngồi lên nó chảy thốc chảy tháo ra giường con dọn đến bở hơi tai. Mợ cứ nằm yên để con lau qua loa một tí và con thực hiện ngay trò để mợ thưởng thức.
Nói xong nó vớ luôn cái sịp của mợ để vương cạnh đó lau miết cái hoa. Nó vành cả hai mu ra và lòn đầu lụa vào vét hơn vét cống. Chả biết nó chạm phải nút điện mả mẹ nào mà mợ cứ giãy tung hê cả lên. Nó vo tròn đầu sịp lại, dùng phần dầy chỗ lưng mà miết mạnh vào lỗ sâu. Đầu ngón tay nó đẩy đưa nghe chạm lục cục đâu ba cái món lỉnh kỉnh gì ở trỏng làm mợ giũa hai bàn chân tựa gọt xu hào.
Thằng Đực giả lơ như không biết, cứ ngoáy tít thò lò vào các cạnh khe và cái hạt lồi tếu ra tựa chùi đồ đồng đồ nhôm ngày Tết. Mợ chủ phải vặn cả người vì nhột, mợ vật vã như con cuốn chiếu bị chân người giẵm phải và kẹp chặt lấy ngón tay của thằng Đực mà lắc bầu cua.
Thằng Đực tối tăm cả mặt mũi vì nỗi mợ đạp đùng đùng, vung cả giò vào má nó. Nó sân hận nên nghiến răng bụm nguyên cả đùm của mợ mà ấn trịt giữ chặt, ngón tay nó cong lên búng lung tung. Mợ chủ cũng thi nhau nghiến răng với nó nghe kèn kẹt và hai giò chà láng nhau như người kỳ cọ chân cho sạch.
Thằng Đực giữ khư khư nguyên cả bàn tay, bóp nhàu bóp nhỉ, dù háng mợ chẳng gắn cái còi nào mà nó cũng nghe kêu ré lên điếc cả tai. Mợ chủ lại thổi phù phù giống đang ăn mớ bắp rang bỏng miệng. Nó bơm tin tin làm mợ lóc chóc quăng quật thấy ghê. Nó nhìn hai vú mợ cũng nhịp đùng đùng thì nó vói ngay một tay lên bóp thi với bàn tay đang mò bóp ở háng. Cả hai bàn tay dùi đục chuối mắn của nó đồng một lúc khua xục cả trên lẫn dưới làm tay lái mợ buông lỏng, chiếc xe chạy xệch xạc, leo bố lên lề, ủi luôn xuống ruộng và ngóc đầu lên nằm ệch ra chỗ mô dốc thở ì ạch.
Thằng Đực hỏi khéo : nào mợ đã thấy sướng chưa. Và nó tự quảng cáo thiên tài của nó : ấy là con mới dợt sơ một đường bí truyền, chứ con mà dùng luôn cả mồm con thì mợ chỉ có nước chết xí lắc léo. Mợ chủ sợ bằng thích mà vẫn ương ngạnh : hay ho gì mà khoe, tao chỉ hơi nhoi nhói tí thôi, mày giỏi giở hết ngón nghề cho tao xem.
Thằng Đực lại khóa ngàm bận nữa, lần này nó xục nguyên cả mấy ngón tay vào bưng giở hổng mợ lên. Đột nhiên mợ tựa con chó cái lùn bị con đực cao lẹo vào nâng hổng lên làm mợ chới với dạng chân nhảy lò cò mới vững. Thằng bé lại tỉ tê móc đằm đằm, ngoáy tròn trong lỗ và búng bực bực cái hạt thịt tô hô, mợ chủ há cả miệng ra mà gáy te te : ôi ! thằng chó, mày làm tao điên tiết nứng nóng ran cả người lên. Mày móc gì khiếp thế, lồn tao là thịt da mà mày làm như sắt thép, mày bụm thế nó toét mẹ ra thì khốn đó con.
Thằng Đực càng lấn tới, nó nâng hẳn cánh tay lên và còn lồm cồm bò ngồi dậy làm mợ phải kiễng một chân kiểu chó đái mà tưng tưng theo đà tay nó. Chỉ cần vài cái bệu bệu là mợ phún lặc lè nước nhờn chảy dọc xuống cánh tay thằng nỡm. Nó kêu toáng lên : mợ cang cường mà sao chưa chi đã đái dầm ra đây, gớm quá.
Mợ chủ thẹn chín người, cố chống chế : sư anh, bóp như thế thì đến sắt cũng chảy chứ đừng nói lồn bà. Và mợ luôn ở thế nhảy lò cò khi bị thằng Đực giỡn chơi dẫn mợ đi vòng vòng trên giường.
Mợ nhảy thêm một đỗi thấy nhọc, phần cái húm bị nén tức bỏ bu nên mợ đeo lấy vai thằng Đực mà đu người lên cho thằng nhóc móc vùa ra dáng. Mợ áp cả ngực vào làm hai vú mợ đè bẹp dí chỗ khuỷu tay thằng bé, nó cũng dựa mạnh vào để nghe cái mềm mềm của cặp vú tạo khí thế cho nó móc mợ hùng dũng thêm.
Mợ kêu í e : tao thua rồi, mày làm tao nứng chết lịm đi. Đừng móc nữa, cha mẹ ơi, nó nứng rần rần lên đến óc mà mày móc đéo gì dễ sợ vậy cu ? Thằng Đực chỉ lửng lơ hỏi ghẹo mợ : ủa ! sao mợ mới thách thức mà giờ đã kêu nhắng lên xin hàng. Mợ cứ để con móc cho nó lòi cục nứng ra rồi con dùng răng cắn rụng vứt nó đi cho yên nhà yên cửa.
Mợ chủ nghe bắt khiếp, gì chứ nó cáu tiết cắn giứt bố nó thật thì tiêu tùng cái lồn còn đâu để mà địt đéo nữa. Mợ phải quay sang dỗ ngon dỗ ngọt thằng nhỏ : tao khích chơi thôi, mày móc vậy, mợ đủ lộn hột lên rồi. Ngoan, con tha cho mợ đi rồi tà tà con bú cũng sướng vậy. Thằng bé có vẻ chưa ưng, nó muốn mượn cơ hội để bắt bí mợ chủ : tôi chả muốn bú nữa, rát cả lưỡi, ê cả răng, cứ móc thế này khỏe ru, mợ để con nạo hết cái cục nứng của mợ cho sạch đi, rồi thi thoảng con địt mợ thong dong mới tới nước.
Mợ chủ ê ẩm cả người, tứ chi lỏng lẻo như không dính líu vào đâu nữa. Mợ địu lấy thằng Đực như thân tầm gửi sống nhờ vào bóng cây to. Mợ hít hà, mợ nghiến răng và mợ dẻo nhẹo như mất gân mất cốt. Thằng Đực cứ thọc sâu vào cửa lồn mà móc ngược lên chát chúa bin bin.
Mấy lần nó thấy mợ chủ muốn quay cu lơ ngả bàn đén ra nệm. Nó phải vội quàng tay giữ mợ lại và móc rầm rầm làm mợ xoăn lại còn hơn lò xo bị nén xoắn. Mợ nói khào khào chẳng nên hơi : Đực ơi ! mày giết tao, giờ tao mới biết thế nào là nứng muốn vỡ lồn ra, tao sợ mày thiệt tình, ới Đực !