Thằng Đực ( Loạn Luân Mợ Cháu ) - Chương 20
Tấm lưng mợ chủ to phè phè giống phiến đá cẩm thạch liền mặt, không có bất cứ chỗ nào gồ ghề để thằng Đực có thể bám víu vào đó mà đấm bóp cho mợ. Lại thêm thứ mồ hôi dầu của mợ làm cho lúc nào cái phản gỗ đó cũng trơn tuột, thằng Đực càng phát điên lên. Nó ạch đụi nắn nắn, xoa xoa mà chẳng ăn thua gì sất. Nhưng điều đó đối với mợ chủ nào có gì là quan trọng.
Mục đích của mợ đâu phải là để thằng nhóc đấm bóp gì đâu, chẳng qua mợ muốn hành thằng bé chơi chơi vậy thôi. Mợ bắt nó phải ngồi xoạc hai chân qua người mợ, ngay chỗ mông dầy cộm những thịt là thịt vì mợ biết cái thằng hay nhạy cảm. Nó mà nhìn thấy mợ mới chỉ ở trần thôi là súng ống gì đã muốn giương cò lên hết trơn nên mợ thích chiêm nghiệm của bá vơ ấy.
Nhiều lần thâm tâm mợ cũng muốn sắm cho nó vài cái sịp, chứ ai lại để lúc nào nó cũng lòng thòng như dái ngựa, coi mà ớn, nhưng mợ lại dừng ngay ý kiến. Mợ muốn nó cứ thồng ngỗng như thế để mợ rửa mắt mới đã. Nó đi, cái của nợ nó vung văng, nhìn hay đáo để, nhất là mợ giả vờ sai nó thế này, bắt nó thế nọ là y như cu cậu dựng tếu cờ nhanh như chớp.
Như lúc này chẳng hạn, thằng bé mới ngồi lên mông mợ chẳng bao lâu, đã thấy cái cọ của nó vẽ huyên thuyên gì lên cặp mông, đá gà, băng xiên băng nai. Mợ biết thừa mười mươi, nhưng mợ vẫn vờ vịt hỏi cho thằng bé quính : này mày ngồi đấm bóp không yên được sao mà ngòi viết của mày cứ đâm xóc xóc vào giấy của tao mãi vậy.
Thằng Đực ấp úng thấy tội. Cha đời bà mợ, nó vừa lớn tướng thế này, bà hành không cho nó có thứ gì nịt che thì bảo nó không vẽ loằng ngoằn lên sao được. Nó vẽ chứ nó có đâm giúi đâm giụi thì cũng đến hòa cả làng thôi. Ai bảo bà có của không biết giữ, để thằng ăn trộm nó vào rinh thì ráng chịu.
Mợ chủ cũng nào có chịu yên. Độ dăm ba phút lại dịch người xê đít, thằng nhỏ ngồi trên mông lảo đảo muốn rơi. Đã thế mợ còn uốn éo kêu nhừ kêu mỏi, nạnh bên này, nhích bên kia, thoáng thoáng hai rổ bưởi của mợ cứ nháo nhào lên làm thằng Đực chỉ muốn tợp lấy mà cắn vỡ bố nó đi cho được việc.
Thằng Đực thở dài khừ khừ, mợ chủ hỏi trêu : mày sờ sờ mà như vác đá tảng, mệt lắm hả. Thằng Đực muốn chửi thề trong bụng : đú họ, bà cứ xục xịch đưa vú ra thì bảo tôi không than ngắn thở dài là sao. Song nó làm như đã xong phần đấm bóp xoa lưng, nó tỉnh bơ bảo mợ chủ : đấy lưng đã đỡ rồi, giờ mợ xoay qua để con xoa bụng nữa.
Tưởng nói chơi chơi thế nào cũng bị ăn nạt, vậy mà mợ chủ lại nói dẻo ngoe : tao đến mệt với mày, nhờ tí thì bắt xoay với trở. Mợ than thế mà lại ục ịch vác thân bồ tạ xoay nghiêng, thằng Đực bị hất ngã lăn đùng ra bên cạnh, ống quần đùi nó xoăn lên, cái đầu rùa thùi lũi chìa ra ngúc ngúc. Bà mợ bưng lấy miệng cười rần : cha mẹ ơi ! tôi bảo nó xoa hộ cái lưng mà nó đưa rùa ra, bà con ạ.
Thằng Đực vừa bực vừa mắc cỡ nên hậm hực. Nó lừ lừ nhìn mợ chủ làm bà hơi e ngại. Nó cấm cảu hét : giờ bà muốn tôi đấm bóp tiếp hay ở đó mà chọc quê tôi. Mợ chủ nhìn nó có vẻ điên lên nên câm tịt ngay, ỏn ẻn : tao nói chơi chút mà mày dễ giận.
Thằng Đực được thể văng mạng : giận đéo gì bà, nhưng người ta làm chết cha, còn xỏ xiên bắt nê bắt nết. Nó vừa thoáng thấy hai vú mợ lù lù như hai cục kê cối đá, nó hét lên : vú vê bà để tỏng tong thế kia mà bảo tôi đừng nhúc nhích thì có họa tôi là gỗ đá. Tôi chưa bóp lòi ghèn ra là may, còn chọc giận tôi ghè nát thì đừng trách.
Bà mợ biết chạm phải nọc sân hận của thằng nhóc rồi nên nói lảng : này sao mày chóng lên cơn thế. Cậu vừa bước chân ra khỏi nhà, chưa gì mày đã ôm chầm lấy tao, nhỡ cậu quay lại thì sao. Thằng Đực đang cáu nên bất cần : ai bảo bà cứ nhơn nhơn đưa vú, đưa mông ra trước tôi làm gì. Mẹ họ, cả đêm xác bấc xang bang với bà, giờ thấy chim với cò, mít với bưởi, bảo tôi đừng trèo hái, có họa bà điên hay tôi rồ mới đứng im.
Mợ chủ nghe sướng vô biên, như vậy là thằng bé chết dấm chết giúi vì ba thứ của nả của bà. Nhưng vẫn nói mẽ : thì tối ngủ tao phải đề cho thoáng, sáng ra chưa kịp nai nịt, nó mới lõng bõng lòng thòng, ai biểu mày ghé mắt nhìn làm gì.
Thằng Đực nghiến răng ken két, ra oai ra tướng với mợ chủ : tôi nói trước, bà muốn yên thân thì dấu diếm, đậy điệm bớt đi, chớ làng lẫng để khoe, có ngày tôi hiếp ngay trước mặt lão đừng trách. Mợ chủ nghe bắt rùng mình, thế nhưng nghĩ lúc này chỉ còn hai mợ cháu nên nói thách : thì mày thử liều hiếp tao xem sao.
Chẳng nói chẳng rằng, thằng Đực lột vứt luôn cái quần cộc của nó ra và cầm lăm lăm khúc gân của nó mà bảo : bà xem đây này, tôi sẽ đâm sâu vào người bà mới hết thách thức.
Nói rồi nó nghênh ngang ra lệnh cho mợ chủ nặm úp phục người sấp xuống, chổng cao mông lên. Mợ chủ lờ mờ biết thằng nhóc muốn chơi kiểu nên lẳng lặng nghe theo. Thằng Đực co sửa cốt để mông mợ bày theo ý nó, rồi nó dùng tay vét dọc một đường từ trước ra sau nơi háng mợ. Chưa gì nó nghe lọp xọp mà khiếp. Mợ chủ đã xón khí ra rồi.
Nó vạch hại mông mợ ra, ngắm nhìn cái triện đen ngòm và bọt thổi phì phì thì nó dè bĩu : gớm, chưa gì đã thổi bong bóng. Nói vậy nó cũng lum khum đứng sau đít mợ, gõ nhịp khúc gân lên mông tạo khí thế rồi nó đâm ót vào. Mợ kêu lên nho nhỏ và thở xẹp ra : oào, nó chui tuốt rồi mày.
Thằng Đực lòn hai tay mò tìm hai vú mợ, nó bíu chặt lấy hai điểm đó vừa măn vừa nắc kịt kịt làm mợ ngất nga ngất nghểu, đung đưa lui tới lích kích. Nó khuỳnh dạng hai đùi ra hích ngược lên, mợ chủ bị đẩy quầy quậy mà khoái tỉ. Nó nhéo vẹo cả vú mợ và nắc chí chách rất lâu, mợ bò lồn nhổn mà kêu chí chóe : con mẹ mày, địt kiểu gì ghê rợn vậy.
Thằng Đực thở chẳng ra hơi mà cũng cố giải thích cho mợ hiểu : đây là kiểu dắt trâu ra đồng, thả cho nó ăn cỏ và lâu lâu cày một đường sâu sâu nhàn nhã. Bà mợ tuy lý thú về lối ví von của thằng Đực, nhưng vẫn chửi yêu : con mẹ mày chữ dắt trâu với đi cày. Mày ví tao là trâu hử, trâu mà mày địt lồn nó.
Thằng Đực hí hửng nên chọc lại mợ : thì trâu nhưng vẫn có lồn, tôi địt nó vẫn sướng, kêu inh lên còn gì nữa. Mợ chủ thẹn quá nên quăng quật muốn cự, thằng Đực vội ôm chầm lấy mợ mà giáng những cú trời thần làm mợ im bặt để thưởng thức món quà lạ.