Thằng Đực ( Loạn Luân Mợ Cháu ) - Chương 2
Trở về xó nhà phía sau thằng Đực không sao dỗ giấc ngủ lại. Mắt nó mở thao láo, ráo hoảnh. Nó nhớ rào rào đến cặp vú của mợ chủ mà nghe như có ai vừa đấm một cú mạnh vào cuống họng, khiến nó không thở được.
Chao ôi ! Vú viếc gì mà xinh mà đẹp như thế chứ. Chúng ngồn ngộn như quả bưởi Biên Hòa, vành vạnh như cặp bánh tráng to và trắng phau như bông gòn dịu nhễu. Nhất là hai cái núm gọn bâng, chúm chím, y hệt đôi môi mợ chủ lúc tru tru cái mỏ. Nó tưởng tượng giá mà được đặt miệng vô nút, nhằn, chắc nó chết giấc cũng nên.
Nó đâm bực ngang cậu chủ. Mẹ họ có con vợ ngon lành như vậy mà bỏ đi miết, say sưa tới độ ói dọc ói ngang lên mình người đẹp. Nó mà là bà mợ, bỏ cha nó thằng chồng vô tích sự cho rồi, mợ ra đời thiếu cha gì thằng lẽo đẽo đeo theo.
Nó mơ tưởng sau này kiếm con nhỏ nào ngon ngon cỡ mợ, vú mớm dình dàng, gì chớ tối ngày nó lột ra nựng, bưng, bú, nút, con nhỏ không quặn mình lên vì sướng thì nó không là thằng chồng.
Mẹ họ, nó sẽ lột truồng con nhỏ ra ngày đêm, hít hun cho đã và bóp nhàu cặp vú cho rên lên hừng hực. Nó sẽ vun hai vú lại và chúi đầu, chúi mặt vô cái địa đạo Củ Chi mà thơm mà hít cho con nhỏ giãy tê tê chết thẳng cẳng luôn.
Nó sẽ vần con bé chết mê, chết mệt, cục nứng chạy rần rần lên đầu, chừng nào con nhỏ chịu hết nổi kêu như sấm, nó mới đè ra chơi trắng máu cho tởn. Mới lơ phơ tưởng vậy mà cái cùi bắp giữa đùi nó đã ngọ nguậy tưng bừng.
Cái chỗ vải quần độn cục lên, phừng phừng như cái nỏ giương tối đa, sơ xẩy là bắn vút ra mũi tên liền. Nó nghe tưng tức nơi bìu dái, như có ai đang nhồi, đang bóp vậy. Nó phát bẳn chửi bới cậu chủ lầm thầm : nhậu cái đếch gì mà chơi vợ hổng vô, để vợ cười mủi cho là chưa nhập cửa thành đã nhào đầu sùi bọt mép ngoài quan ải.
Bỗng dưng nó thương da diết mợ chủ. Trời ơi, người ta là đàn bà bằng xương bằng thịt hẳn hoi, lấy chồng cũng chỉ mong vô ra có người nựng bợ. Gì chớ thiếu mấy cái hun thì ai chẳng sớm héo quắt, héo queo. Phương chi mợ ngon đó chớ, người gọn, dáng thanh mà xôi thì đầy ú ụ.
Mới chỉ thấy thôi nó đã ngổng cu lên rồi. Mà sao nó nhạy quá hổng biết. Đêm nằm ngủ mơ thấy nắc gái, nó cũng từ từ, đĩnh đạc, giống tay thợ săn rình rình mò mò, rón ra rón rén áp lại gần con thú, nhắm nhe cẩn thận, thấy rõ đích mới nổ đoàng một phát.
Chèn ơi ! lúc đó nó chợt rùng mình, rồi nghe cái bực như dây đàn bị đứt, tỉnh ra thấy nhoe nhoét ở giữa háng mà kinh. Nó lờ mờ hiểu chơi gái là như thế, dù chẳng biết rõ cách ra răng, nhưng phải nói là cực kỳ sướng. Sau đó nó bải hoải như chiếc xe bị tuột xích, nhào xuống hố tự do, lưng thắt đau và miệng khô đắng nghét.
Nó nghĩ không biết chơi mợ chủ liệu nó có bị trường hợp như vậy không, chớ quả thiệt cả ngày sau nó lừ đừ như người mất của ! Thậm chí mợ chủ phải kêu lên : bữa nay sao mày lù đù dzị Đực, tao sai gì, mày xà lơ xà bát. Mợ đâu có hiểu con trai mà bắn máy bay thì hết mẹ nó đạn còn đâu để bàn pháo quay ào ào được.
Nó nghĩ tứ tung, càng mơ càng líu ríu. Mở mắt, nhắm mắt, chỗ nào cũng thấy dáng cặp ngực mợ chủ rung ào ào. Nó nhớ hồi mợ bắt nó bỏ tay để coi nó có chộp dấu cái gì không, nó mắc cỡ bái xái. Nó ngượng nghịu đứng thẳng, nhưng thằng em thì hùng hổ dựng ngóc lên. Mợ chủ phải phì cười nói lảng cho nó đỡ sượng.
Tâm hồn nó căng thẳng và hừng hực nóng, nghĩ có lấy nước đá ướp cũng không hạ được cơn nhiệt, nên nó ngồi thốc dậy. Nó định bụng mon men bò lên phòng cậu mợ coi sự thể ổng say ra sao, liệu mợ có cần nhờ vả gì nó thêm chăng.
Nghĩ vậy là nó đứng phóc lên vì nghĩ có nằm cũng không ngủ nghê được. Nó đi nhón nhón, cốt không gây ra tiếng động. Có lẽ mợ đồ rằng thằng nít đã ngủ say nên mợ vẫn để cửa phòng mở cho mát.
Nó càng áp gần càng nín thở. Đến khi vụt thấy trên giường mợ đang làm trò gì đó thì nó ớ ra suýt la to lên. Nó vội lấy cùi tay nhét đậy chặt lấy miệng và mắt trố ra kinh ngạc.
Nó thấy mợ chủ đang lui cui kéo cái sịp của cậu xuống, cầm nhún nhún khúc gân oặt oẹo mà tung hứng lấy trớn. Khốn nỗi cậu say còn dựng dậy chi nổi. Mợ vuốt dọc theo cây mía mà nó vẫn xuội lơ.
Mợ chấn chỗ gần dưới gốc khúc thịt dư mà bật bật lần da bao cho cái đầu rùa của cậu thụt vô thut ra loang loáng. Vẫn chẳng ra trò ra trống gì, mợ chúi liền xuống tru mỏ thổi phù phù. Mớ lông loăn xoăn rẽ bạt ra loạn xạ, khúc dồi vẫn mềm xèo, lắc lư, không sự sống.
Mợ có vẻ bực cầm miết nó lên má, cái khúc vô khả dụng trầm trà trầm trầy cọ quẹt lại qua. Cậu vẫn nằm thở vang như sấm. Mơ nhún nhún như rũ mớ bụi bám nơi đầu chim và lông, kế chẳng ngại ngần đút luôn vô miệng ngậm sát gốc.
Thằng Đực nhìn rõ mợ chủ cóp hẳn má lại mà chuốt, mà nút con cu cậu càng lúc càng mau. Cái khúc thịt vô tích sự lặc lè không nhúc nhích. Mợ lấy tay giúi sâu vào mồm và nút phì phì, thằng Đực loáng thoáng thấy như mợ đang ăn quả chuối già, trợn trừng trợn trạo trong họng.
Nó nép vào bên cửa, dõi xem. Phòng cậu mợ quây kiếng xung quanh nên nhìn đâu cũng thấy mợ lui cui vật cậu. Chỗ thì mợ ngồi nghiêng, chỗ thì mợ đối diện trực tiếp, song dù ở vị trí nào thì cái miệng mợ cũng không rời khỏi con cu của cậu.
Thằng Đực thấy lạ. Đây là lần đầu nó thấy đàn bà bú cặc chồng, hèn chi các cụ mắng con gái hay riếc : mày bú cặc nó nên lú lẫn hết trơn. Nó thương mợ nó quá, lình xình quay quắt nghĩ sao mợ hổng kêu nó vô thay để bú cho mãn nguyện.
Vậy mà đã hết đâu. Mợ đánh vật với con cu chán chê mê mải vẫn không xơ múi gì nên mợ có vẻ bực. Nó nghe mợ càm ràm : uống đéo gì mà cặc hết cứng nổi. Rồi thì, mợ bức bối ngồi xạng chưn qua phía háng cậu. Mợ trật ống quần ngủ ngắn của mợ, chùi đầu con cu cậu lên hai mu bướm của mợ, vê tròn tròn như người ta dùng cọ quết sơn vậy.
Nó tá hỏa nghe cái nóng chạy rần rần. Hình trong gương soi mợ hì hục banh rộng giò cố nhét con cu cậu vô cái lỗ đen ngòm mà không được. Thằng Đực xốn con mắt tựa có ai lấy nắm kim đâm chích vô nhoi nhói. Nó nén giữ để khỏi bật tiếng kêu vì nó vừa thấy cái sẹo dính lùm xùm ở háng mợ cũng to ra phết.
Lúc mợ banh cẳng banh giò, cái lỗ ló ra đỏ hỏn như miệng con trai, mợ vùi ào ào cái đầu con cu cậu vô cục thịt nhô ra mà quẹt, rồi hích người lui tới. Nó tối tăm mày mặt, loạng choạng đứng liêu xiêu, va phải vào cái ghế kêu cái ảng.
Mợ giật mình hỏi vọng ra : đứa nào ở ngoài đó. Thằng Đực ngọng, ấm a ấm ớ nói không nên lời…