Thằng Đực ( Loạn Luân Mợ Cháu ) - Chương 19
Nghe cậu mợ chủ to tiếng với nhau, thằng Đực lo thủ thân thủ phận phải choàng ngay dậy, vậy mà vẫn không thoát. Cậu chủ vừa từ nhà trên xuống, nhìn thấy nó đã quát lên : thằng ăn mày kia, mày nghĩ mày là thứ vương tướng gì trong nhà này mà giờ còn nằm lù lù ra đó. Nó định cãi là đã ngồi lên rồi chứ có nằm ỳ tại chỗ đâu, nhưng mợ chủ đã nạt lại cậu : tao cho phép, mày cứ ngủ thêm đi. Rồi mợ gay gắt nói : dào ! báu lắm đấy ! sao cả đêm qua không dậy mà hò mà hét. Giờ mới cất nổi xác đã ra điều lấy oai.
Mợ nói một thôi một hồi : cả đêm mợ cháu tôi hầu ông bằng chết, không dọn bây giờ ông được sạch sẽ thế này để mà lên giọng. Ông có biết là ông bẩn kinh, mợ cháu tôi phải khiêng lăn mãi mới dọn cái món thổ tả ông cho ra, chả ngủ ngáy gì được, mệt muốn rừ cả người.
Rồi mợ thách thức : mày cứ nằm mà nghỉ, bữa nay cho mày chẳng phải làm gì sất, xem ai dám cản không ? Cậu đi thẳng một nước. Mợ lại ra tín hiệu cho thằng Đực : như vậy là bữa nay ông bận họp đối tác không về hả, tôi biết để còn liệu.
Thằng Đực sướng, tỉnh như sáo sậu nên lồm cồm lo thu dọn chỗ nằm và đứng phốc lên nhanh nhẩu. Cậu chủ hậm hực bước ra, vừa đá cửa khép lại cái rầm thì thằng Đực đã nhảy đến ôm chầm lấy mợ cám ơn rối rít.
Mợ chủ phải hét : mày đi đánh răng xúc miệng đi đã, chưa gì ôm địu lấy tao, bẩn quá thể. Miệng mồm mày hôi như cú. Thằng Đực có vẻ giận nên đứng ngây người ra và càu nhàu : tôi có việc đi đây, mợ ở nhà, tự lo mọi việc, tôi ăn ngoài, mợ chẳng cần để phần.
Mợ chủ nghĩ : cái thằng chưa gì đã lên mặt, được đằng chân lân đằng đầu, mẹ kiếp ! cứ như ông tướng. Nhưng mợ dịu giọng bảo nó : cậu mày đi cả ngày, lo gì mà rối rít cả lên, tao nhắc khéo chứ có đuổi mày đâu mà nói lẫy.
Thằng Đực càng làm cao : tôi giận gì bà, giận bà thì ăn cái giải rút gì. Có điều lâu lâu được bà cho nghỉ xả hơi, tôi cũng muốn đi loăng quăng cho khỏi bận cẳng. Bà ở nhà cứ ăn no ngủ khỏe, tôi đi chừng tối tối thì về.
Mợ chủ biết lỡ đụng phải cái dây mát của thằng bé nên phải xuống nước thêm : ấy, mày phải thương mợ chứ. Cả đêm mày vần mợ ứ cháo, ứ cơm, giờ tao mỏi bỏ bu, mày không ở nhà đấm bóp cho mợ, tao đến gãy lìa xương ra mất.
Thằng Đực ra điều bất cần đới, ngoặc lại : thế xưa rày không có tôi thì mợ nhờ ai. Vẽ, mỏi với mệt, có tí xíu mà kêu nhắng như ai giã giò gì bà dữ tợn. Mợ chủ vươn vai, uốn người, rên ca cẩm : mày xem này, mợ cất tay cất chân chẳng muốn nổi, cũng tại mày khiêng bê mợ làm mợ lăn chiêng giờ mới khổ.
Và chưa chi mợ lấy lòng nó ngay : mày không thích đánh răng thì cũng được, nhưng mày đi là mợ không cho. Mày phải giúp tao khử cái đau lưng, nhức xương rồi có đi đâu hãy đi.
Thằng Đực mừng bỏ bu, song lại thở dài ngao ngán : đúng là tôi bị trời hành. Mang thân đi ở đợ, nhiều khi muốn làm điều mình thích cũng chẳng được. Và nó quay sang mợ hối : nào ! mợ cần gì thì để tôi làm nhanh lên còn đi cho đỡ cuồng cẳng.
Mợ rề rề lôi tay thằng Đực : đấm bóp thì cũng phải có nơi có chỗ, chứ bạ đâu lăn ra đó sao mày. Thằng Đực nghĩ bụng : đúng là bà mợ chẻ hoe, lộn xộn. Cả đêm dầm dề ở chỗ nó chẳng sao, giờ lại ra vẻ cung cách đòi phải đúng chỗ mới được, nhưng hơi sức đâu đi cãi với các bà đỏng đảnh, ỷ có đồng tiền.
Mợ kéo nó như kéo đèn cù, lôi tuồn tuột vào phòng mợ. Lần đầu thằng cún được vào chốn thâm nghiêm nên thấy tự ái được vuốt ve. Mợ giũ giũ cái ra giường rồi nằm xoài ra đó. Thằng Đực thấy nệm rung rung mà sợ, nhưng cái mùi nước hoa thơm phức làm nó quên ngay.
Nó lừ lừ nhìn mợ hỏi : bây giờ thì phải làm gì đây. Mợ xỉ ngón tay vào trán nó mắng yêu : sư anh ! vờ vĩnh tài thật ! Anh không mừng đánh trống chầu trong bụng thì mợ gọi là bé lại. Mợ ưu tiên cho mày cùng hú hí trong phòng mợ là mày được ân huệ lắm đấy.
Xong mợ khuyến khích nó : nào mày bóp hộ cái lưng mợ tí coi ! Mợ lăn sấp người ra, cả nửa bên giường như đã choán hết. Nó trông người mợ như chiếc tàu tuần đi lù lù trên biển. Nó còn lơ mơ cầm canh, mợ lại giục : bóp xoa đi chứ, ngẩn ngơ, chờ đợi gì nữa.
Thằng Đực ghé ghé bò lên giường, mợ kêu trời kêu đất : giời ạ ! tao trông mày khúm núm mà ức. Mày cứ làm như xa lạ gì đâu, đớp hít cả đêm còn ra vẻ lừng khừng thấy ghét. Mợ dùng chân đá hất nhẹ vào người nó chỉ vẽ : mày ngồi dạng háng qua người mợ, ấn mạnh hai tay cật lực vào như người nhồi rơm nhồi trấu vậy. Càng mạnh càng hay, thế mới giúp máu dễ lưu thông và tao mới thấy đã.
Thằng Đực ì ạch làm trả nợ, mợ chủ hét rinh lên : mày phải cuộn áo tao lên, giần mạnh tay vào chứ sờ sờ nhẹ hìu thì tao còn ngứa thêm. Thằng Đực cũng bực nên gắt lại : bà muốn phải từ từ, còn hành tôi cuốn áo làm đếch gì, cởi bố nó ra liệng quách đi, có phải dễ hơn không.
Mợ chủ nghe ra nên dấm dứ bảo nó : thì mày lột ra, còn chờ đợi gì nữa. Thằng Đực vén hai bên lưng áo và kéo lột dần lên phía đầu. Mợ lách qua lách lại, mu bàn tay đụng quàng đụng xiên vào nách và vú mợ. Nó càm ràm : vú với viếc cứ như mẹt phơi cau, to đùng, giữ cách mấy cũng đụng.
Mợ chủ không phàn nàn mà còn trêu tức nó : mày chê mà rúc bố miệng vào ngậm mút như mút que kem. Mẹ họ, vậy mà còn làm mẽ. Thằng Đực nói trây : ai bảo mợ đưa, ngu sao mà không ngậm.
Mợ chủ cười xòa, lắc lắc đầu : tao sợ mày, nhóc con mà bẻm mép. Ngữ này lắm con chết, nội nghe cái miệng giòn tan của mày, nhìn lại thì đã bị lột quần hồi nào và mày đã phễnh lên ngồi trên bụng nó.
Thằng Đực nào vừa : thế còn mợ ra sao ? Có nghe tôi bẻm mép mà nằm xoạng ra cho tôi leo lên bụng chưa. Mợ chủ thẹn đỏ mặt vì thằng nhóc nói đúng quá. Nhưng mợ cũng vớt vát : tại tao thấy mày bé tới giờ chưa biết gì nên thí cô hồn cho mày, chứ dễ mà mày leo được lên tao.
Thằng Đực đôi co : phải ! mợ thí cô hồn, nhưng sao lại thí dến hai lần. Cũng may mà trời sáng, chứ không chắc mợ lại thí thêm lần thứ ba nữa, không khỏi ! Mợ tức nên đấm thằng bé giúi giụi.