Thằng Đực ( Loạn Luân Mợ Cháu ) - Chương 18
Mợ chủ bỏ đi rồi, thằng Đực mò mò tìm, cái sịp của mợ vẫn còn để lại. Nó bật cười khúc khích : cái bà mợ đến hay, nhon nhỏn đến đòi bằng được cái lót, vậy rồi được nó chơi cho vẹo cả cổ phễu ra thì cóc còn nhớ gì hết. Thỏa mãn xong là cắp lồn đi ngay. Nó lẳng lặng vắt ngang cái mớ lụa dính dầu của mợ lên mũi mà nhắm mắt ngủ.
Cái mùi thoang thoảng đếch chịu được. Nó hắc hắc như mùi hoa cà phê, lại thơm thơm như mùi nước hoa, và còn gây gây như mùi hành bị hỏng, thế mà ai cũng thích. Tuy nó hơi lầy nhầy một chút, song nó lại là tinh hoa tích tụ của các bà, nếu không rung cảm tột độ thì lấy đâu ra mà bỏ phí hoài của như thế.
Gẫm ra trời sinh lẩm cẩm cũng hay. Ăn tống lắm thứ bổ béo vào biến thành máu, thành chất nuôi cơ thể. Riêng chỉ có món khí là phải cực kỳ sướng nứng mới chịu phùn ra, kẻ ít người nhiều, nói chung phải thực sự bị kích thích mới xón ra được. Lẩm cẩm mà thằng Đực đâm ra thành triết lý lúc nào nhỉ.
Nó ngáp bằng xéo quai hàm mà mắt vẫn mở to. Kiểu này là toi cả một đêm, bây giờ nó mới thấy lưng mỏi nhừ. Mẹ kiếp, con mụ béo kinh, vác như vác bao tạ, nội hai chân đã giống cái cùm, bê bằng tóe phở mà vẫn rớt ra trật xuống. Nó chơi mợ chủ mà còn hơn đánh vật.
Đã vậy mụ còn nheo nhéo bực cả mình. Nó rướn cong lệch người giã uỳnh uỳnh mà mụ cứ vẫn kêu không ăn thua. Đến nỗi nó phải bẻ cong người mụ lên, cuốn tròn y hệt cuốn tấm thảm, đâm kìn kịt mà mụ vẫn rống chưa thỏa mãn. Đúng các cụ nhà mình ví sát sạt : sờ lồn béo nhưng đéo phải đéo lồn gầy. Ôm lồn mấy mụ to như thùng phuy mà địt thì có nước xì khói cũng không ăn thua
Thế nhưng, nói đi phải nghĩ lại, nếu nó không nhắm mắt nhắm mũi lăn xả vào quấy cho mợ phát điên phát rồ lên thì cách gì mà nó địt được mợ những hai phùa trong một đêm. Lồn mợ rộng thì rộng nhưng nó địt vẫn sướng. Nó hơi tiếc chỉ phải tội lùn, nhưng thế lại ngậm được vú mợ vừa địt vừa bú.
Mợ đã chẳng kêu cha kêu mẹ lên là nứng phát điên. Mợ có chửi nó, nhưng chỉ là tiếng chửi yêu, kiểu mẹ chửi con. Vú mợ ngậm thật đã, mềm mềm cứng cứng, hai núm như ngọn đầu đinh và chỗ quầng to như cái yếm dãi. Sao lúc nó nhằn, nó nhai thấy ngả ngớn quá thể, mợ cứ văn chéo người lên, chìa vêu cặp vú ra cho nó cắn nó nhay. Hai tay nó vê chuồn chuồn làm hai đầu vú mợ cương bố chúng lên thấy nực.
Lúc nó bú lồn mợ, ui chao, mợ uốn người kêu răng rắc. Hai giò mợ khoắng lêu vêu, mợ giúi hẳn cái lồn vào miệng nó làm suýt mấy lần ngộp thở. Nó mút, mợ vung chân, nó liếm láp mợ nắm ghịt đầu nó vào giữ kẹp chặt. Nó gảy, nó khều làm hai mu mợ nổi sần, cái hạt le lúc thì ví vụn cám, lúc lại nổi lềnh lên như phiến đá cuội.
Nó giỡn chơi cắn thử thì mợ nẩy hẳn người lên, nguyên cái hạt lọt vào răng nó, nó nghiến một phát mợ xịt khí ra. Lấm lem cả mặt mũi nó và mợ thở dài vứt oạch người xuống, nó nhìn lồn mợ mà thảm ! Bây giờ mụ đi rồi, nó nhớ nhớ mà miệng mút mát xem chừng giá có mợ bên cạnh, nó có thể bú nút cắn ngay được.
Léng phéng mà cái ông nào xem tướng nó cũng hay. Lớ vớ thế nào mà từ ngày bé, lão đã nhấm nhẳng bảo : ngữ này lớn lớn một tí thế nào cũng địt lồn vợ người ta rồi mới địt lồn vợ. Dạo ấy nó cho là lão nói phét, lồn vợ người ti toe vào nó đập vỡ đầu. Thế mà giờ ngẫm đúng phóc. Nó chẳng địt mợ là gì.
Nó tìm ra một chân lý mới. Chả có ai gọi là bằng lòng ở cõi trần gian này sất. Đến là vợ các quan, ăn ngủ mập thây mà vẫn chưa hài ý. Ông ăn chả thì bà ăn nem, chẳng nem chua thì cũng nem sống, khéo kê cạnh vào cũng hưởng xái thôi. Như nó đấy, mười đời cũng chẳng tơ hào dám tin là được nhìn trộm mợ, vậy mà nó đè mợ lột đàng hoàng, mợ lại còn rối rít biết ơn nó.
Mẹ kiếp ! nếu trời không xui đất không khiến thì làm gì nó biết vú mợ nó căng và lồn mợ nó khỏe đến thế. Nó tưởng tượng dẫu có cấm chợ cả nửa tháng, nó cứ gặm lồn mợ dần cũng chẳng chết đói. Cho nên nó lấy làm hí hửng vô cùng.
Nó lầm thầm trong miệng : cho bà chửi tôi đi, cho bà rủa tàn tệ tôi đi, nhưng tôi chỉ cần làm ra vẻ khó khăn đéo thèm địt bà nữa thì bà cũng đến nước ôm lồn mà réo. Còn tôi nhẩn nha địt chán địt chê bà, tôi sẽ địt tuốt tuồn tuột từ mụ Bềnh, mụ Tẻo gì đó cho sướng chim tôi. Mẹ sư đời, để bao lâu nay nằm cứ ôm chầm chầm lấy địu, hô vang “ chim bay, cò bay “, chán bỏ bu.
Bây giờ trước mắt thằng Đực có sẵn lồn mợ. Léo nhéo thì lên cà khịa rủ rê chơi. Không khứng thì nằm quách, mợ cũng tự động bò xuống xin tí ơn mưa móc. Chán các bà. Sắp tới cứ mụ nào mợ chủ hận thì lại giao cho nó, chưa gì nó đã hơi chùn, bỏ mẹ, toàn gặp cỡ lồn bỏ không liệu nó có làm nên trò trống gì không.
Nó chập choạng thiếp đi, chợt giật mình cái thót, chẳng hiểu là nó ngủ thật hay đùa. Song rõ ràng điều nó thấy không thể nhầm lẫn được. Mợ chủ lại mò xuống, than không ngủ được, một hai cứ vạch lồn ra dí vào miệng nó bắt bú đi. Giờ nó đã tỉnh, quái, sao miệng vẫn còn nhóp nhép. Phải chăng bú mợ sướng mợ đã chạy đi ? Nó chịu không sao giải thích cho ra nhẽ.
Trời sáng dần. Cái bóng sáng tiệm tiến ùa vào nơi nó ngủ. Cái sịp đỏ chói nằm vật vờ cạnh thằng cu. Giờ chất nhớt đã khô nên lộm cộm sột soạt như giấy bìa cứng. Thằng Đực vớ lấy, nghe tiếng rộm rộm cứng còng. Nó uể oải vứt lên che mặt để tránh bóng nắng bắt đầu soi đến chỗ nó.
Tự nhiên nó kêu da diết : mợ ơi ! bây giờ mợ ở đâu. Hóa ra nó đang hát cái bài gì nó nghe lỏm trên đài các cụ ạ ! Có điều chẳng trệch đi đâu được là cột cờ nó đang dựng vì chưng sắp đến lúc chào buổi sáng. Nó đưa tay đằn lóng mía, khẽ khàng nói với thằng cu em : mày có yên cho tao thở một tẹo không.
Mới sáng sớm đã bắng nhắng, đợi đấy tối tao cho đi thăm địa đạo Củ Chi.
Thằng cu em có vẻ gật gù, nhưng lại dựng thốc ngay dậy. Thằng Đực cáu quá mắng : mày hư đốn, quen chui vào chỗ tối tăm nên mụ người ra. Mẹ, ông cho nằm khan thì bỏ bu, hết dựng cờ dựng quạt.
Buổi sáng ùn ùn kéo vào. Thằng Đực vươn vai, ngáp và chẳng buồn ngồi lên. Tiếng mợ chủ đang cãi nhau gì với cậu, thoang thoảng từ trên phòng vọng tới. Nó lào khào : một thằng đéo làm ăn gì được bảnh mắt đã bị chửi nhớt thây, còn một thằng địt no phễnh bụng nằm cười khểnh.
Tự dưng nó muốn cười cho đén khi trào nước mắt…