Nội dung truyện
Hắn đứng nép trong bụi lau sậy cao khỏi đầu người, riết róng nhìn khắp nơi. Hắn vừa trốn khỏi trại tù nên rất lo, nếu bị chộp lại chắc chắn sẽ không cơ may nào thoát nữa. Nhà cửa ở đây rải rác, một mặt quay ra đường có cửa nẻo đàng hoàng, còn mặt sau thì trống huơ trống hoác.
Hắn có thể đột nhập vào bất cứ nhà nào để kiếm ăn và đòi một bộ quần áo trút bỏ đồ tù, song hắn chưa dám. Chỉ sợ lớ ngớ chui vào hộ có đông người thì thiệt thân là cái chắc. Bộ đồ sọc dưa tố cáo thân phận hắn ngay và người ta sẽ trói quách hắn lại nộp cho cảnh sát.
Đã mấy ngày hắn chưa có gì bỏ bụng, hắn đói lắm mà vẫn phải chờ. Phải cẩn thận dò xét xem nơi nào ít người thì mới dám xông ra uy hiếp kiếm miếng ăn. Hắn lại cũng thèm chuyện khác nữa, tù dài ngày thiếu đàn bà, hắn thấy khó chịu lạ, nhưng chuyện đó thư thả đã, việc khẩn yếu là phải giải quyết dạ dày trước đã.
Giờ này chừng như mọi người đã đi làm nên mãi chẳng thấy ai ló mặt ra. Hắn cầu mong sao vớ đúng một hộ chỉ có một hai người, rặt đàn bà càng tốt, thì hắn mới khuynh loát được. Trưa nắng gắt, nhiều lúc hắn thấy hoa cả mắt. Bụng đói, miệng khát, nóng nực làm đầu óc hắn vo ve như bầy ong bu.