Tây Du Dâm Ký - Chương 6
Chương 6:
“Ngươi là ai. Dám to gan mạo danh ta.”
Ngọc Đế đẩy cửa bước vào. Để cho hắn vô cùng giận dữ là có một người giống y hệt mình đang nằm đè lên người Vương Mẫu. Nhưng việc làm cho hắn nộ khí xung thiên là con cặc của cái tên giả mạo kia lại đang nằm bên trong lỗ đít Hoàng Hậu của hắn.
“Ha Ha Ha. Lão Ngọc Đế. Ngươi hãy mở to con mắt mà xem ta là ai.”
Lúc này Ngộ Không đã vươn người ngồi dậy. Con cặc hắn vừa rút ra thì một dòng tinh trùng ngay lập tức theo con cặc của hắn mà chảy ra bên ngoài lỗ đít của Vương Mẫu.
Về phần Vương Mẫu.Theo phản xạ tự nhiên khi có người lạ nàng kéo lấy tấm chăn che lại cơ thể trần truồng của mình rồi đưa mắt xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Tại sao lại có tới hai Ngọc Đế.
Ngộ Không lắc mình một cái,trở về hình dạng thật của mình.
“Ngươi Ngươi Ngươi…”
Ngọc Đế tức giận đến nói không ra lời.
“Ngươi cái gì. Mọi chuyện ta làm hôm nay là để trả lại cái nợ mà các ngươi đã gây ra cho ta”
“Ta đã làm gì ngươi mà ngươi nói ta nợ ngươi hả?”
Ngọc Đế tuy vô cùng tức giận nhưng cũng cảm thấy khó hiểu.
“Làm gì ư. Hai người các ngươi phải rõ ràng nhất. Nếu không phải năm xưa bởi vì các ngươi,lão Tôn ta sao phải chịu khổ 500 năm bị đè dưới Ngũ Hành Sơn. Nếu không phải vì các ngươi,lão Tôn ta sao phải chịu mọi sự đau đớn khi bị cái lão Đường Tăng niệm chú Vòng Kim Cô. Còn riêng cái lão Ngọc Đế ngươi năm xưa lừa ta lên thiên đình để giữ ngựa cho ngươi. Còn ngươi Vương Mẫu. Ta đường đường là Tề Thiên Đại Thánh nhưng hội bàn đào của ngươi lại không hề mời ta…..(Còn nhìu lắm nhưng lượt bớt cho nó gọn)
Các ngươi nói. Ta có nên trả thù không.!”
“To gan.Con Khỉ khốn kiếp này. Năm xưa chính ngươi tạo nghiệt nên mới có kết quả như vậy. Bây giờ lại dám trách ta.”
Ngọc Đế lúc này cũng đã không muốn nghe Ngộ Không nói nữa.
“Ha Ha. Ta đây Tề Thiên Đại Thánh. Không sợ trời không sợ đất. Năm xưa ta xuống Địa Phủ xé sách sinh tử. Rồi lại ở trên thiên đình mà đại náo. Cái ghế rồng của ngươi ta cũng đã ngồi qua rồi mà. Và giờ phút này ta chính thức nói cho ngươi biết. Ta. Tề Thiên Đại Thánh. Tôn Ngộ Không. Một lần nữa đại náo thiên cung.”
Dứt lời hắn lắc mình một cái trên người đã mặc lên bộ giáp. Gậy như ý cũng đã được hắn lấy từ trong lỗ tai của mình ra bên ngoài mà cầm trên tay.
“Như Ý Kim Cô Bổng. Đã đến lúc đại khai sát giới rồi.”
Ngộ Không một cước đá Ngọc Đế sang một bên rồi bay ra khỏi phòng hướng Lăng Tiêu Điện mà bay đi.
Vương Mẫu thấy Ngọc Đế bị như vậy vô cùng lo lắng,mặc kệ cơ thể trần truồng của mình ngay lập tức xuống giường tới chổ Ngọc Đế đỡ hắn dậy.
“Tránh ra..”
Ngọc Đế phũ phàng hất cánh tay của Vương Mẫu ra mà tự mình đứng dậy.
“Ngươi tốt nhất từ này về sau hãy ngoan ngoãn mà ở nơi này không được ra ngoài. Nếu không thì đừng trách ta. Hừ.”
Dứt lời hắn bỏ mặc Vương Mẫu đang ngồi bệch xuống đất khóc lóc để cho nàng ở lại một mình mà đuổi theo Ngộ Không.
Về phần Ngộ Không lúc này đã tới trước Linh Tiêu Điện,không nói không rằng đem hai tên canh giử tặng mỗi người một gậy mà bay đi nơi nào đến cả hắn cũng không biết.
“Hừ. Quang Minh Chính Đại ư. Ta khinh.”
Nhìn thấy tấm bảng vàng treo phía sau Long Ngai ghi bốn chứ đó không hiểu sao làm cho Ngộ Không vô cùng chướng mắt lập tức bay vào bên trong một gậy bổ xuống đem tấm bảng đánh gãy làm đôi mà rớt xuống đất.
“Ha Ha. Lâu rồi không ngồi lên cái ghế này. Giờ ngồi lại thấy vô cùng thoải mái a.”
Sau khi đem tấm bảng vàng đánh rớt xuống đất thì hắn lại nhảy lên Long Ngai mà ngồi xuống hai chân thoải mái gác lên cái bàn đặt ở phía trước.
Lúc này Ngọc Đế cùng các vị thần tiên cũng đã tới Linh Tiêu Điện.
“Các vị tiên gia mau tiến lên bắt cái con yêu nghiệt này lại.”
Ngọc Đế vô cùng giận dữ mà nói.
Nhưng để cho hắn thất vọng là chẳng có ai dám tiến lên. Cũng may hắn là Ngọc Đế nếu không thì hắn chắc chắn sẽ bị các vị tiên ở đây mỗi người một bãi nước bọt mà dìm chết hắn. Bộ điên hay sao mà cùng con khỉ đột này đánh nhau. Chắc người đó không còn muốn sống nữa.
“Ha Ha. Các vị tiên gia ở kia. Ta với các người cũng không có thù oán gì. Cho nên nếu không muốn chết thì tốt nhất hãy nhanh chóng rời khỏi nơi này. Còn những ai nhất quyết ở lại thì nhất định phải chết.”
Hai con mắt của Ngộ Không giờ này đã chuyển sang màu đỏ.
Những vị thần tiên lúc này như ngồi trên đống lửa. Chạy ư? Chắc chắn là muốn rồi. Nhưng bây giờ mà bỏ chạy thì chẳng khác nào phản bội Ngọc Đế. Và còn một lý do quan trọng nhất làm cho bọn họ quyết định ở lại chính là Phật Tổ. Bọn họ đều tin tưởng Ngộ Không sẽ bị Phật Tổ hàng phục như năm xưa. Nhưng điều quan trọng nhất đối với bọn họ bây giờ là phải giữ được mạng sống tới lúc Phật Tổ tới.
“Chà. Quả thật rất trung thành. Vậy thì ta sẽ thành toàn cho các ngươi.”
Ngộ Không hét lên một tiếng một cước đem cái bàn hướng những vị thần tiên mà bay tới.
Không còn cách nào khác. Các vị thần tiên đồng loạt xông lên. Na Tra xuất ra Vòng Càn Khôn đem cái bàn đánh bay sang một bên. Ngay lập tức Lôi Chấn Tử cầm búa đánh ra những tia sét nhắm ngay hai con mắt quyết tâm làm cho Ngộ Không bị mù.
Ngộ Không nhanh chóng né tránh từ trên cao một gậy mà bổ xuống đầu Lôi Chấn Tử đem linh hồn Lôi Chấn Tử đi gặp Diêm Vương. Và hắn cũng không để các thần tiên khác phải chờ lâu lập tức xông vào đám thần tiên mà đại sát tứ phương. Cây thiết bảng đánh tới đâu thì người ngã xuống nơi đó. Cứ như vậy từng người từng người nằm xuống đất,người chết người bị trọng thương.
Diêm La Phủ.
“Chuyện gì thế này?Sao các linh hồn của các vị ở trên thiên đình đều lần lượt xuống Địa Phủ của ta thế này. Số lượng lại còn liên tục không có dấu hiệu dừng lại thế này?
Diêm La Vương vô cùng kinh ngạc nghĩ thầm trong đầu.
“Báooo. Thưa Diêm Vương. Đã tìm ra nguyên nhân tại sao lại có cùng một lúc nhiều linh hồn ở trên trời xuống nơi này.”
Một tên quỷ sai hoảng sợ chạy vào.
“Mau nói. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Diêm Vương vô cùng gấp gáp mà hỏi.
“Ở trên thiên đình bây giờ Tề Thiên Đại Thánh đang đại náo thiên cung. Đem tất cả các vị thần tiên ở trên đó đánh chết. Linh hồn của bọn họ tự động bay xuống nơi của chúng ta.”
“Lại là con khỉ đột đó. Không được mau khởi động Âm Huyết Khí bảo vệ toàn bộ Địa Phủ để tránh cho cái tên khỉ đột đó vào được nơi này. Còn ngươi mau xắp xếp cho các vị thần tiên ở ngoài kia vào các gian phòng phía Đông. Nhanh lên”
Diêm Vương lúc này đã vô cùng sợ hãi,chỉ mong hắn sẽ không xuống nơi này. Lần trước hắn đại náo Địa Phủ,tuy nhiên cũng chỉ có xé sách sinh tử hoặc cùng lắm là đánh bị thương các tiểu yêu nhưng lần này hắn đã chính thức giết thần thì cái mạng Diêm Vương của mình hắn tha cho sao!?
Trên thiên đình lúc này mấy trăm vị thần tiên đều đã chết hết(không tính các em thiên binh thiên tướng)chỉ còn sót lại Tháp Tháp Thiên Vương Lý Tịnh,Na Tra và cùng Bát tiên. Giờ đây họ đang cố gắng bảo vệ Ngọc Đế tránh để Ngộ Không giết hại.
Về phần Ngộ Không hai con mắt đã chuyển sang màu đỏ thẩm,lý trí của hắn đã hoàn toàn bị mất kiểm soát. Điều ở trong đầu hắn bây giờ chính là “Giết và Giết”.
“Yêu Nghiệt. Mau dừng tay.”
Đúng ngay lúc bọn Lý Tịnh không chống cự được nữa thì bất ngờ Quan Âm Bồ Tát xuất hiện. Thấy được cảnh tượng máu tanh ở trước mắt mình,nàng vô cùng giận dữ hét lên một tiếng.
Ngộ Không lúc này đã đâu còn lý trí. Nghe được tiếng hét theo phản xạ cây thiết bảng đang giơ lên cao chuẩn bị đem một gậy này mà đánh chết Lý Tịnh thoáng dừng lại. Đưa hai con mắt vô thần nhìn Quan Âm,miệng hắn nở một nụ cười tà ác không chùn tay,thiết bảng từ trên cao bổ xuống đem Lý Tịnh đánh chết. Không những thế hắn còn một cước đem thể xác Lý Tịnh đá sang một bên.
“Phụ Thân. Ta liều mạng với ngươi.”
Người lên tiếng không ai khác là Na Tra. Thấy cha mình bị Ngộ Không đánh chết thì vô cùng phẫn nộ muốn xông lên liều chết với hắn. Cũng may nhờ Quan Âm dùng phép ngăn cản lại nếu không chắc chắn cũng sẽ đi theo cha của hắn.
“Yêu Nghiệt. Ngươi thật đã hết thuốc chữa.”
Quan Âm lúc này cũng không nhịn được nữa dùng phép đánh xuống Ngộ Không.
Ngộ Không nhanh chóng né tránh bỏ qua Na Tra và Bát tiên,cùng thiết bảng bay tới chổ Quan Âm mà động thủ.
Một trận đấu kinh thiên động địa diễn ra. Hai người bọn đánh tới đâu thì mọi thứ xung quanh tan nát đến nơi đó. Ngộ Không trên đầu đã không còn vòng kim cô như trước đây nên không còn điều gì ngăn cản hắn xuất ra toàn bộ tài nghệ của mình. Về phần Quan Âm nàng ta cũng đã dùng hết tài nghệ của mình nhưng cũng không làm cho Ngộ Không bị gì. Có thể thấy cả hai đều ngang sức ngang tài.
Đúng ngay lúc này một đạo quang màu vàng sáng chói đánh tới đem hai người bọn họ tách ra.
“A Di Đà Phật”
Phật Tổ rốt cuộc cũng chịu xuất hiện.(Mẹ chờ mọi chuyện gần xong rồi tới)
“Ngộ Không. Lần này ngươi đã gây ra chuyện trời đất không thể dung tha. Ta đây cũng không thể nào bảo vệ cho ngươi nữa.”
Dứt lời từ ngón tay Phật Tổ đánh ra một đạo quang đánh ngay vào giữa trán Ngộ Không làm cho cả cơ thể của hắn không thể nào cử động được,tâm trí cũng đã thanh tĩnh lại.
“Ha Ha. Phật tổ. Ta biết ta không đánh lại ngươi. Muốn chém muốn giết tùy ý ngươi.”
Hai con mắt màu đỏ của Ngộ Không cũng đã biến mất mà trở lại bình thường. Tuy nói là mất đi lý trí nhưng mọi chuyện hắn làm hắn đều nhớ rất rõ và không hối hận.
Khi thấy được Phật Tổ. Ngộ Không biết mình không thể đánh lại Phật Tổ. Mọi thù hận cũng đã trả xong nên gương mặt hắn với ánh mắt cương nghị để cho Phật Tổ xử trí.
“Năm xưa ta kêu ngươi đi lấy kinh là để ngươi có thể trải qua mọi gian khổ mà tu tâm trở thành người tốt. Nhưng không ngờ ngươi lại còn vấn vương thù hận mà ngay hôm nay làm ra chuyện trời đất không dung thế này.”
“Đừng nhiều lời nữa. Muốn làm gì thì làm lẹ đi.”
Ngộ Không có chút không nhịn được nói lớn.
“Với chuyện làm của ngươi ngày hôm nay đáng lẽ ra ngươi phải bị đánh nát nguyên thần không thể siêu sinh. Nhưng xét công lao to lớn của ngươi khi một mình cân team và lấy được kinh về giúp cho toàn bộ nhân giới thoát khỏi bể khổ. Ta quyết định tước đi toàn bộ công lao của ngươi. Từ nay về sau ngươi sẽ không còn là Đấu Chiến Thắng Phật nữa và ngươi sẽ bị đày xuống trần gian chịu mọi khổ ải muôn đời muôn kiếp không bao giờ được trở lại làm Phật nữa.”
“Ha Ha. Làm Phật ư. Ta khinh.”
Ngộ Không phun ra một bãi nước bọt.
“Phật Tổ. Xử phạt vậy có phải là nhẹ cho hắn hay không?Còn phép thuật của hắn…”
Ngọc Đế lúc này mới có thể lên tiếng.
“Ngọc Đế. Ngài cứ yên tâm. Tuy ta không thể đánh tan phép thuật của hắn nhưng ta sẽ phong ấn phép thuật của hắn vào trong người. Hắn sẽ không thể nào sử dụng được nữa đâu. Về phần ta xử phạt hắn nhẹ thật ra là có nguyên do.”
“Là nguyên do gì?”
“Kiếp nạn của ngươi lần này là do chính ngươi tạo ra. Ngươi thân là Ngọc Đế nhưng mấy năm gần đây lại ham mê tửu sắc bỏ bê mọi chuyện của nhân gian để cho yêu ma quỷ lộng hành gây ra bao đau khổ cho nhân gian. Bao nhiêu năm đó chính Ngộ Không đã ra tay giết hết bọn yêu ma đó,giúp nhân gian được bình yên.”
Ngọc Đế nghe xong trong lòng vô cùng hoảng loạn. Quả thật từ khi lập Tây cung thì hắn suốt ngày đều đắm chìm trong sắc dục mà không quan tâm đến chuyện khác.
“Phật Tổ. Còn những người bị Ngộ Không giết hại…?”
“Ngươi yên tâm. Toàn bộ những người đó đều sẽ được sống lại. Ngươi mau sai người xuống Địa Phủ dẫn linh hồn của bọn họ về.”
Phật Tổ hướng về Ngọc Đế mà nói.
“Hằng Nga. Ngươi mau ra đây.”
Phật Tổ nói.
“Hằng Nga. Tham kiến Phật Tổ.”
Thì ra nãy giờ Hằng Nga trốn ở một góc âm thầm quan sát lo lắng cho Ngộ Không. Nghe Phật Tổ gọi tên nàng,biết không lẫn trốn được nữa vội đi ra ngoài quỳ xuống trước Phật Tổ.
“Hằng Nga. Ngươi thân là người cai quản cung Trăng. Nhưng ngươi lại cùng Ngộ Không suốt ngày làm ra chuyện dâm ô,tội không thể tha. Nhưng xét thấy mọi công lao của ngươi làm bấy lâu. Nay ta đày ngươi xuống trần gian đọa kiếp luân hồi. Nếu ngươi tu dưỡng tốt làm phúc cho nhân gian thì sẽ được trở lại thiên đình”
“Hằng Nga tạ ơn Phật Tổ đã xử nhẹ.”
Mọi chuyện rốt cuộc cũng đã giải quyết xong. Phật Tổ cùng Quan Âm đưa Ngộ Không cùng Hằng Nga xuống địa phủ chuẩn bị đem hai người họ bước vào đạo luân hồi.
Địa Phủ. Đầu cầu Nại Hà.
“Phật Tổ. Ta thấy mình cũng có trách nhiệm. Ta vốn tưởng rằng Ngộ Không đã thành tâm hối cải cho nên đã không quản giáo hắn thật kĩ để cho hắn lại làm ra hành vi như vậy. Cúi mong Phật Tổ trừng phạt.”
Người lên tiếng chính là Quan Âm.
“Vậy được rồi. Ta cũng phạt ngươi tiến vào nhân giới. Một mặt tích góp công đức một mặt giúp hai người kia đi vào đường thiện tránh xa vào đường ác. Ngươi có thể có câu oán hận?”
“Đệ tử không oán không hối! Tất cả nghe Phật Tổ sắp xếp!”
“Tốt!”
Dứt lời Phật Tổ cũng đem toàn bộ pháp lực của Quan Âm phong ấn lại.
“Mời 3 vị uống canh.”
Mạnh Bà cẩn thận bưng ba chén canh đưa cho ba người họ dáng vẻ vô cùng cung kính.
Cầm chén canh trong tay. Ngộ Không đưa mắt nhìn Hằng Nga mới phát hiện lúc này nàng cũng đang nhìn hắn. Gương mặt nàng cũng đã chảy ra hai dòng nước mắt.
“Ta nhất định sẽ tìm gặp nàng.”
Ngộ Không mĩm cười nhìn Hằng Nga mà nói. Rồi không chần chờ đưa chén canh lên miệng một hơi uống sạch.
“Thiếp sẽ chờ chàng.”
Hằng Nga nghĩ thầm trong lòng cũng theo Ngộ Không một hơi uống sạch chén canh.
Ba người bọn họ rốt cuộc cũng đã uống xong chén canh Mạnh Bà.
“Được rồi. Đã tới giờ. Mau đem 3 người họ vào đạo luân hồi.”
Nhân gian. Từng tia sét từ trên trời đánh xuống. Cùng lúc đó bên trong Hoàng Cung.
“Hoàng Thượng. Xin người giữ gìn Long thể. Hoàng Hậu nhất định sẽ không sao.”
Một trung niên trên người mặc một bộ Long bào toát lên khí chất cao quý đang đi qua đi lại trước cửa một căn phòng. Nhìn gương mặt hắn lúc này có thể thấy hắn sốt ruột như thế nào.
“Ngươi bảo Trẩm không lo lắng sao được. Hoàng Hậu vì ta mà động thai dẫn tới phải sinh non. Nếu có chuyện gì bảo Trẩm phải làm như thế nào đây hả?”
“Oa… Oa… Oa…”
Đột nhiên bên trong phòng phát ra tiếng khóc của con nít làm cho Hoàng Đế như trút đi gánh nặng mà vô cùng vui sướng.
“Chúc mừng Hoàng Thượng. Là hai tiểu Công chúa.”
Không lâu sau khi nghe tiếng khóc thì cánh cửa phòng mở ra. Bước ra bên ngoài là một thiếu phụ khoảng chừng trên 50T hướng về phía Hoàng Đế quỳ xuống đất mà nói”
“Ha Ha. Tốt. Tốt. Tốt. Rốt cuộc ta cũng có được hai tiểu công chúa a.”
Thì ra tên Hoàng Đế này đã có tới hơn 20 người con trai mà không hề có một vị Công chúa nào khiến cho hắn luôn thèm khát có con gái.
“Đúng rồi. Hoàng Hậu thế nào rồi?”
“Khởi bấm Hoàng Thượng. Hoàng Hậu không sao. Hiện đang nghỉ ngơi trong phòng.”
“Được rồi. Để ta vào thăm Hoàng Hậu.”
Dứt lời hắn nhanh chóng bước vào bên trong.
Sau khi tận mắt thấy Hoàng Hậu của mình đã không sao thì hắn mới chuyển sang hai tiểu Công chúa mà ngắm nghía.
“Diệu Thiện. Thường Nga. Ha Ha.”
Bên ngoài Hoàng Cung. Tại nhà lao của quan phủ.
“Nhất Phong. Có chuyện rồi. Bên trong có người sắp sinh.”
Một tên cai ngục từ bên trong hớt hải chạy ra báo cho tên trưởng cai ngục biết.
“Con mẹ nó. Còn đứng đây làm gì. Mau nhanh đi kêu bà mụ tới đây.”
Nhất Phong hét lớn.
Tên cai ngục hoảng sợ chạy như bay chẳng mấy chốc mà đã kéo một bà mụ tới. Không để cho bà ta nghỉ ngơi Nhất Phong lập tức sai bà ta vào bên trong nhà lao mà đỡ đẻ.
“Oa… Oa… Oa…”
Tiếng khóc cuối cùng cũng vang lên.
Một lúc sau bà mụ bước ra bên ngoài trên tay còn ẵm theo một đứa bé.
“Là con trai.”
Bà mụ trao đứa bé lên tay Nhất Phong.
Về phần thai phụ do sinh khó nên sau khi đứa bé được sinh ra thì cũng đã chết.
“Giờ đứa bé này tính sao?”
Một đám sai nha quây quanh đứa bé đồng loạt lên tiếng. Người này nhìn người kia rốt cuộc cũng có người lên tiếng.
“Nhất Phong. Ta biết ngươi và phu nhân của ngươi trước giờ luôn mong muốn có một đứa con nhưng chưa được. Chi bằng ngươi hãy nhận đứa bé này làm con của mình. Ta thấy đây có thể là món quà mà trên trời đã tặng cho gia đình ngươi.”
Nghe một tên sai nha nói như vậy thì những tên khác cũng đồng loạt lên tiếng ủng hộ.
“Ngươi xem. Đứa nhỏ này nằm trên tay ngươi nó không hề khóc. Đó nó còn cười với ngươi nữa kìa.”
Nhất Phong nghe mọi người nói vậy bất giác cúi đầu nhìn xuống đứa bé đang nằm trên tay của mình. Quả nhiên nó đang cười với hắn.
“Nhất Thiên. Bây giờ con chính là con trai của ta.”
Bí mật chương sau: Như Ý Kim Cô Bổng tái xuất nhân gian.