Tạo Vật Của Tiến Hóa - Chương 10
, 255, 0)”>Chương 10: Thu Phục
Lịch Bịch Lịch Bịch~
Từng bước chậm rãi mà tiến tới vị trí của tên Xích Vệ đang ngồi dưới gốc cây kia, Trần Việt khi này đã hoàn toàn kiểm soát và khống chế được thực lực của mình ở trong dạng hình thái này.
Gắn liền và gần như là một thể với hắn lúc này là bộ giáp lạnh lẽo cùng sự gai góc đầy chết chóc của nó.
Trần Việt gọi trạng thái phòng thủ này là [Giáp Sinh Học] còn bộ giáp kia thì dựa theo đặc trưng của nó mà được hắn đặt cho cái tên “Xích Huyết Giáp”.
Còn cặp móng vuốt sắc lẻm với những lưỡi dao dài và nhọn kia thì mang tên “Tử Trảo” cùng với trạng thái tấn công gọi là [Tứ Chi Biến Đổi].
Việc đặt tên giúp hắn có ấn tượng sâu sắc hơn đối với mỗi một loại sức mạnh cũng như khả năng đặc biệt mà mình nắm giữ.
Từ đó hắn có thể dễ dàng hơn trong việc linh hoạt chuyển đổi từ trạng thái này sang trạng thái khác.
Nên đưa ra chiến lược như thế nào đối với mỗi một loại kẻ địch khác nhau.
Nên ưu tiên tấn công hay là phòng thủ đối với kẻ địch đó.
Làm sao để phối hợp các loại sức mạnh cùng khả năng đặc biệt với nhau sao cho tối đa hóa hiệu quả và đạt được ý đồ mình mong muốn.
Đấy là còn chưa kể tới đây không phải là lần duy nhất hay lần cuối cùng mà hắn tiến hóa và đột phá để trở nên mạnh hơn, hoàn hảo hơn.
Mặc dù hiện tại nói vẫn còn hơi sớm, nhưng hiện tại hắn vẫn còn nhiều thời gian và không gian để tiếp tục tiến hóa.
Trong tương lai hắn sẽ săn tìm những con mồi có giá trị để không ngừng đột phá và lớn mạnh thành một cá thể độc nhất.
Đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn, đồng thời thống trị và chi phối hết thảy những kẻ ở tầng lớp dưới trong một trật tự xã hội mới mà hắn tạo ra sau này…
Đứng trước mặt tên Xích Vệ đang ngồi bệt dưới đất mà tựa về phía sau, cả cơ thể không ngừng phát run khiến bộ dáng của hắn lúc này chật vật không thể tả.
Thân thể vẫn chưa được chữa trị mà phải gánh vác trọng thương từ khi mọi việc bắt đầu cho tới giờ.
Hắn run sợ không dám đối diện với bóng hình cao lớn, uy nghiêm đầy sự lạnh lẽo của người đứng trước mặt mình mà chỉ có thể cúi gằm xuống đất.
– Chậc, Ầy! Không phải ngươi đây là đang sợ đó chứ?
Chép miệng thở dài một tiếng sau đó, Trần Việt không khỏi có chút thất vọng trước trạng thái và cảm xúc hiện tại của tên Xích Vệ dưới chân.
Vì khi này bộ dáng kiên cường, thậm chí có chút liều mạng không sợ chết, sau khi phải một mình đối diện trực tiếp với gã Jeffield kia.
Và nếu như có thể tên Xích Vệ này còn sẵn sàng đồng quy vu tận cùng một chỗ với gã Huyết Tộc đó.
Ấy vậy mà tại thời khắc này mọi thứ dường như biến mất hoàn toàn, gương mặt xanh xao, lấm lem cùng với thân thể run rẩy đang khúm núm cúi đầu đầy sợ hãi khi phải đối diện với Trần Việt hắn.
Mà cũng đúng thôi, đã là nhân loại thì ngay từ khi được sinh ra cho tới tận lúc chết đi thì ở bên trong bản năng của mỗi một cá thể.
Đều tồn tại một nỗi sợ nguyên thủy, một nỗi sợ chung dành riêng cho những thứ mà bọn họ không hề biết rõ.
Giống như với khi này, dù cho đang đứng giữa bờ vực của sự sống và cái chết thì tên Xích Vệ này vẫn không chút sợ hãi khi phải đối mặt với Jeffield.
Đơn giản là vì hắn hay nói chung là nhân loại và Xích Vệ Quân đã quá hiểu rõ đám Huyết Tộc này tới từng chân tơ kẽ tóc rồi.
Huyết Tộc mạnh thì mạnh thật đấy, thế nhưng cũng chỉ đơn giản là một giống loài tầm trung trong chuỗi thức ăn tại Hải Lam Tinh này thôi.
Và điều không có nghĩa là Huyết Tộc bất tử, đối với những cá thể giống như tên Jeffield kia thì vẫn có thể bị giết dưới tay nhân loại như bình thường.
Mà đối với kẻ địch mình đã hiểu biết rõ ràng lại có thể sòng phẳng giết chết đối phương thì việc gì phải sợ hãi.
Việc Xích Vệ hôm nay tử thương thảm trọng như vậy là một phần là vì chủ quan cộng với tình báo xảy ra sai lầm.
Nhưng cái khó hiểu ở đây đó là, tại sao bọn họ đã bắn pháo sáng gần nửa giờ đồng hồ nhưng vẫn không thấy chi viện từ phía đội trưởng.
Cũng vì thế mà dẫn tới 4 huynh đệ khác ngoài hắn chết thảm dưới tay tên Jeffield kia như vậy.
Bằng không, dù cho tình báo có sai lầm đi chăng nữa thì dưới sự chống đỡ của 10 người bọn họ. Bao gồm cả đội trường Xích Vệ cấp Bính kia thì nhiều nhất cũng chỉ thương vong 1-2 người mà thôi.
Chứ không thể nào có chuyện một đội mất tích không rõ sống chết, còn một đội tử thương gần hết như thế này được.
Mà lý do vì sao phân đội Xích Vệ cùng người đội trưởng kia không thể tới cứu viện, dù cho pháo sáng đã được bắn chẳng phải là rất rõ rồi sao.
Hắc bào có đặc trưng riêng của Xích Vệ chỉ được phân phát cho thành viên trong tổ chức, cùng với đó là một tấm lệnh bài danh hiệu nhỏ của mỗi người được treo bên hông.
Ấy vậy mà một người ngoài như Trần Việt lại đang mặc trên người phục sức của đồng đội hắn.
Mặc dù không biết lý do vì sao hắn lại lấy đồ của bọn họ, nhưng hắn biết rằng đồng đội của mình đã lành ít giữ nhiều rồi.
Khả năng cao là cũng bị kẻ này dùng xúc thu xé nhỏ rồi cắn nuốt mà hấp thụ chất dinh dưỡng vào trong bụng rồi đi.
Rồi đem xâu chuỗi lại toàn bộ sự kiện thì có thể thấy được rằng, người thiếu niên trước mặt này chính là một con quái vật khát máu, thậm chí còn ác liệt hơn cả mấy tên Huyết Tộc kia.
Cứ nhìn vào thực lực vô cùng khủng kiếp có thể dễ dàng nghiền ép một kẻ cực kỳ mạnh mẽ như Jeffield.
Sự huyết tinh và tàn nhẫn không một chút nhân từ mỗi khi xuất thủ, cộng với khí thế áp bức đầy nguy hiểm và lạnh lẽo của hắn mang lại.
Đấy là còn chưa kể tới cái cách mà hắn trở nên cường đại vô cùng rõ rệt sau khi hấp thụ cơ thể của gã Huyết Tộc kia.
Ai mà biết hắn còn có thể giống như vậy thêm bao nhiêu lần nữa chứ?
Việc tên Xích Vệ cảm thấy sợ hãi, cũng như không dám thở mạnh khi phải đối diện với Trần Việt cũng là có nguyên do cả.
– R…rô…rốt cuộc ngươi…là ai? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này?
– Ngươi không giết mà giữ ta còn sống tới bây giờ là có mục đích khác đúng không?
– Và có phải là…đồng đội của ta…kết cục…cũng…cũng giống với tên Huyết Tộc kia rồi đúng không?
Mặc dù vết chưa hết sợ hãi và chẳng có dũng khí ngẩng mặt lên để đối diện trực tiếp với ánh mắt của Trần Việt.
Nhưng tên Xích Vệ vẫn cắn răng kìm nén cảm xúc trong lòng mà mở miệng chất vấn đối phương một số thứ.
Dù chẳng biết vì sao bản thân vẫn được tha chết cho tới tận thời điểm hiện tại, tuy nhiên hắn biết rằng đối phương là có mục đích phía sau của mình.
Cho nên có vài chuyện hắn muốn được minh bạch rõ ràng trước khi kết cục xấu nhất xảy đến với chính mình.
– Giữ ngươi còn sống tới bây giờ đương nhiên là có mục đích rồi, đừng hỏi ngu như vậy chứ. Và nếu ngươi muốn biết câu trả lời cho những vấn đề trên thì hiện tại ta sẽ cho ngươi 2 sự lựa chọn.
– Một là ngươi có thể tiếp tục và là chính mình của bản thân giống như hiện tại, đồng thời biết được những gì mà mình muốn. Đổi lại ngươi sẽ phải trở thành một con chó trung thành đối với ta, dù cho bất kể mệnh lệnh có là gì đi chăng nữa.
– Hoặc là ta sẽ cho ngươi ra đi với ít sự đau đớn nhất và nhanh chóng nhất, vì dù sao chúng ta cũng đều là người Xích Viêm cả.
Mặc dù còn chưa nghe được câu trả lời cho những thắc mắc trước đó của mình, vậy mà giờ đây số phận của hắn lại đã bị Trần Việt đặt trước hai sự lựa chọn rồi.
Và đứng trước hai sự lựa chọn đó, tên Xích Vệ chỉ biết gục mặt cười nhạt một cái cho sự bất lực trước số phận. Khi mà bản thân chỉ là một nhân loại nhỏ bé nhưng lại phải đối diện với một tồn tại vượt ngoài sức tưởng tượng.
Mặc dù hắn có thể lựa chọn tiếp tục sống, nhưng sống tiếp để làm gì chứ khi phải bán đứng tôn nghiêm mà trở thành con chó dưới chân kẻ khác.
Tùy ý đối phương sai xử mọi thứ mà chẳng có một chút chính kiến riêng của mình.
Sống như vậy thì tiếp tục sống để làm gì?
Mặc dù vẫn còn rất lưu luyến với cuộc sống hiện tại, nhưng ngay từ khi bắt đầu gia nhập vào Xích Vệ Quân thì mọi cá nhân đều đã sẵn sàng đương đầu với cái chết rồi.
– Hah…thật sự là ta chưa muốn chết đâu, nhưng…nhận giặc làm cha, phản bội với lý tưởng của mình và tổ chức để sống tiếp như một con chó trung thành thì Trình Văn ta không cần.
– Chỉ hy vọng ngươi cho ta ra đi thống khoái một chút và đã là người Xích Viêm thì đừng làm ra chuyện bán đứng tổ quốc.
– Ra tay đi!
Nghĩ tới lý tưởng cao cả cùng những năm tháng dài hoạt động trong tổ chức cho tới nay, Trình Văn cảm thấy đầy tự hào và kiêu hãnh khi đối diện với cái chết.
Nhưng đồng thời hắn cũng cảm thấy đầy tiếc nuối và lưu luyến cuộc sống hiện tại vì hắn vẫn còn có gia đình nhỏ của mình đang chờ mong.
Mọi thứ gộp lại như tiếp thêm sức mạnh cùng động lực cho hắn để ngẩng đầu lên đối diện với Trần Việt, tử thần đang trực chờ chỉ để tước đi mạng sống của hắn.
Chỉ là lời tiếp theo đó của đối phương lại khiến hắn từ ngoan cường biến thành sững sờ và sau đó là một loạt cảm giác nguy cơ cùng với sợ hãi tràn trề đã phá tan tất cả ý chí của hắn.
– Ồ! Lý tưởng rất hay, suy nghĩ rất cao cả và trên hết là rất trung thành với tổ quốc, ta ngược lại rất tán thưởng tinh thần cùng ý chí sẵn sàng để chết này của ngươi đó.
– Chỉ là…
Trần Việt đột nhiên lấp lửng giữa chừng khi đang nói, sau đó giơ hai lòng bàn tay về phía Trình Văn đang ngẩng đầu nhìn mình.
Ở giữa của cả hai lòng bàn tay khi này, lớp giáp bảo hộ từ từ bị tách mở bởi ý niệm của Trần Việt.
Quan sát có thể thấy huyết dịch ở bên trong bàn tay hắn đang trở lên biến đổi, chúng nó cuộn trào giữ dội sau đó liên kết lại với nhau thành hai thứ gì đó không xác định.
Chúng nó có màu đen đậm đặc vô cùng quái dị, xung quanh mọc ra một vài chiếc vòi đang ngoe nguẩy màu đỏ giống với màu huyết dịch đã hình thành lên nó.
Và điểm khác nhau duy nhất ở chúng nó chính là ở trên thân của mỗi cá thể đó là, bên phải sở hữu một còn mắt nhỏ, còn bên trái sở hữu một cái miệng với đầy răng sắc nhọn.
Cả hai giống như những sinh vật kỳ lạ tới từ ngoài vũ trụ xa xôi mang theo sự kỳ bí và chết chóc vậy.
– Dựa theo sự lựa chọn của ngươi thì cái thứ đang ở bên tay trái ta đây…chậc chậc, sau khi ngươi chết nó sẽ khống chế cơ thể này và thay thế ngươi để tiếp tục sống.
– Hmm, để ta nhớ xem nào? Ngươi vẫn còn vợ và hai đứa con nhỏ ở nhà có đúng không?
– Điều đó có nghĩa là gì nhỉ? À! Có nghĩa là cái thứ này sẽ thay thế Trình Văn ngươi, trở thành chồng của vợ và cha của hai đứa con đang ở nhà của ngươi.
Trần Việt nói tới đây liền khựng lại một chút rồi nhếch miệng cười, còn ánh mắt thì đầy bất thiện nhìn về phía Trình Văn đang có chút hoảng loạn.
– Ngươi…ngươi có ý gì?
Càng nghe lời của Trần Việt nói, cảm giác không yên trong lòng của Trình Văn lại một dâng cao khiến cho hắn sốt sắng không thôi.
– Ý gì sao? Tức là vợ ngươi sẽ trở thành vợ nó, trở thành người đàn bà của nó trong thân xác này. Rồi đêm xuống được nó ôm ấp, vuốt ve và hưởng dụng cho đến khi thỏa mãn, cho đến khi chất đầy hạt giống vào bên trong nàng ta.
– Ấy quên, còn đứa con gái lớn 15 tuổi nữa nhỉ…
Trần Việt vẫn còn đang nói dở thì đột nhiên bị thanh âm của Trình Văn cho ngắt quãng và sao nhãng mạch suy nghĩ.
– Ngươi câm miệng cho ta!
Từ bên trong tiếng quát lớn của Trình Văn liền có thể nghe ra được hắn phẫn nộ và sốt sắng như thế nào khi nghe được những lời vừa từ miệng Trần Việt.
– Đừng vội tức giận, thứ hay ho vẫn còn chưa kết thúc đâu, chúng ta tiếp tục nhé.
– Hmm, để xem nào, à đúng rồi, cái thứ sinh vật này nó còn rất khát máu và tàn nhẫn nữa chứ, ngươi thử nghĩ mà xem. Nếu như hai đứa con của ngươi được tận mắt chứng kiến người cha yêu quý của chúng… tự tay xé xác mẹ của mình rồi ăn sống thì sẽ như thế nào nhỉ?
– Tiếp đó, chúng sẽ bị ép ăn chính phần da thịt da thịt cùng huyết dịch của mẹ ruột bởi chính cha ruột. Và mọi thứ chỉ thực sự kết thúc khi gia đình nhỏ ấy chẳng còn một ai để cung cấp chất dinh dưỡng cho nó nữa.
Nghe tới đây, mọi sự kiêu hãnh cùng ý chí bất khuất, kiên cường không sợ chết của Trình Văn đã tan thành mây khói.
Hắn suy sụp dập đầu xuống đất mặc kệ bản thân đang trọng thương, hai bàn tay hắn ôm lấy gót chân của Trần Việt mà không ngừng mở miệng cầu xin.
– Không…đừng…làm ơn…ta cầu xin ngươi, xin ngươi hãy tha cho bọn họ một con đường sống, đừng làm hại những người vô tội là bọn họ.
– Ta có thể làm bất cứ điều gì mà ngươi yêu cầu kể cả chết, nhưng ta cầu xin ngươi đừng động tới bọn họ…làm ơn.
– Ngươi muốn ta làm gì cũng được.
Bị Trình Văn ôm lấy gót chân mà lay động cùng với dập đầu cầu xin, nhưng gương mặt của Trần Việt vẫn không có chút gì gọi là xao động cả, vẫn chỉ là một bộ mặt lạnh lùng đến mức có chút tàn nhẫn ấy.
– Vậy, bây giờ ta cho ngươi lựa chọn thêm một lần nữa, ngươi sẽ chọn bên trái hay bên phải?
– Gia đình nhỏ hay là lý tưởng cao đẹp của mình?
– Chọn đi!
Đối với bộ dáng hiện tại của Trình Văn, Trần Việt cũng không cảm thấy khó hiểu một chút nào.
Có lẽ cũng vì thế mà chẳng có sự thông cảm hay trách móc dành cho đối phương cả, đơn giản là vì Trình Văn không sai cũng chẳng đúng.
Vận mệnh nằm ở trong tay của người khác, Trình Văn không thể nào tự quyết định được, hắn chỉ có thể tìm ra con đường sáng nhất để tiếp tục tồn tại mà thôi.
– Ta chọn bên phải.
Đôi mắt của Trình Văn đóng lại, hai bàn tay hắn nắm chặt khi đứng trước sự hai lựa chọn vô cùng khó khăn.
Nhưng rồi hắn vẫn phải buông lỏng mà chầm chậm ngẩng đầu lên đầy kiên định và đưa ra câu trả lời của mình.
Theo đó, sinh vật trên bàn tay trái của Trần Việt liền bị hấp thụ trở về, còn bàn tay phải nhanh chóng biến đổi thành một chiếc xúc tu dài với một đầu mũi kim lớn.
Nó lập tức tìm tới cái cổ của Trình Văn mà cắm thẳng vào không nao núng hay chần chừ một chút nào.
– Ách!
Đau đớn khiến hắn không thể không rên rỉ thành tiếng sau khi xúc tu cắm vào cổ của bản thân.
Sau đó sinh vật ở bàn tay phải trước đó của Trần Việt lập tức được truyền vào trong cơ thể Trình Văn dưới dạng huyết dịch.
Và khi nó tiến hành hợp nhất và tiến hành quá trình biến đổi thì cũng là lúc một Trình Văn mới sẽ tạo ra.
Đồng nghĩa với việc kể từ thời khắc đó, vận mệnh và cả tương lai sau này của hắn đã hoàn toàn thuộc về Trần Việt.