Tạo Vật Của Tiến Hóa - Chương 1
, 255, 0)”>Chương 1: Thảm Kịch
Không ai biết được khởi nguồn của vũ trụ này là bắt đầu từ đâu, vào khi nào, người ta chỉ biết rằng tạo hóa sinh ra vạn vật ở trong không gian rộng lớn này.
Các hạt nhỏ nhất như nguyên tử, phân tử, hình thành lên những kết cấu, vật chất ở đầy đủ các dạng rắn, lỏng, khí,…Các chuỗi DNA, tế bào sinh học khi kết hợp lại sẽ hình thành lên những dạng sống nguyên thủy nhất có mặt trong vũ trụ.
Theo thời gian trôi đi, sau vô số năm tháng dài đằng đẵng thì rốt cuộc sự sống cũng theo đó mà được hình thành.
Và ở đâu đó bên trong khoảng không gian có thể coi là gần như bất tận của vũ trụ này, hành tinh thứ 5 trong tổng số 12 hành tinh của hệ sao Thánh Dương thuộc giải Ngân Hà.
Sự sống trên thế giới mà hiện tại được gọi với cái tên Hải Lam Tinh cũng đã được bắt đầu.
Vô số sinh vật, chủng tộc khác nhau được sinh ra rồi lại chết đi hoặc cũng có thể là đã bị tuyệt diệt hoàn toàn mà chìm vào lịch sử quên lãng.
Và cho đến thời điểm hiện tại, ở mốc thời gian chung của cả thế giới là năm 2×20 và được tạo ra bởi một giống loại có thể xem như là chủ nhân của Hải Lam Tinh này – Nhân Loại.
Là một giống loài cao cấp, xuyên suốt trong dòng chảy lịch sử hình thành và phát triển của mình. Nhân loại không giống như những sinh vật cấp thấp khác cũng đã tồn tại ngay từ thuở sơ khai trên Hải Lam Tinh cho đến nay.
Chính là lựa chọn tiến hóa về mặt thể chất cũng như khả năng săn mồi nhằm thích nghi và gia tăng tỷ lệ sống sót cao hơn đối với môi trường sống đầy rẫy sự khắc nghiệt.
Nhân Loại lựa chọn tiến hóa toàn bộ vào bộ não hay có thể nói là lựa chọn nâng mắc điểm chỉ số thông minh của giống loài.
Bọn họ biết cách suy nghĩ để tìm ra giải pháp của vấn đề mà giải quyết một cách hiệu quả hơn. Họ biết dùng trí óc và tư duy để có thể sống sót rồi dần dần đã trở thành giống loài thống trị thế giới này.
Nhân Loại trên Hải Lam Tinh qua từng giai đoạn, năm tháng tồn tại và phát triển của mình cũng phát sinh ra không ít biến cố. Nhưng nhìn chung thì họ vẫn là thế lực hùng mạnh, một tập thể có đông đúc có tính xã hội chặt chẽ đang nắm quyền kiểm soát thế giới.
Chỉ là nếu như mọi chuyện đơn giản chỉ có như vậy thì sẽ chẳng có gì thú vị cả, hay nói chính xác hơn thì Hải Lam Tinh không hề đơn giản như vẻ bề ngoài của nó.
Và chân tướng sẽ càng khó được lộ rõ nếu như chỉ tồn tại dưới góc nhìn của một cá thể Nhân Loại thấp kém.
Sẽ ra sao nếu như có những giống loài hùng mạnh hơn Nhân Loại gấp nhiều lần không chỉ về trí tuệ mà còn là cả thể chất và sức mạnh?
Chính xác, Nhân Loại trên Hải Lam Tinh cũng sẽ có số phận giống như đám gia súc, gia cầm, được bọn họ nuôi nhốt. Hay một thứ công cụ, máy móc nào đó để gia tăng sản xuất nhằm tạo ra của cải và vật chất.
Có nghĩa là bọn họ đang bị kiểm soát và nuôi nhốt như những con thú trong lồng chờ ngày giết thịt mà bản thân lại chẳng hề biết gì cả.
Thực sự là nghiệt ngã đối với một giống loài tưởng chừng là chủ nhân của Hải Lam Tinh này mà.
Cũng giống như trường hợp của đoàn người trong chuyến xe đang trên đường trở về từ nơi du lịch này vậy.
Chiếc xe khách đã bị tác động khiến cho móp méo, vỡ nát gần như là toàn bộ xung quanh, tiếng rên rỉ kêu la thất thanh hòa quyện cùng với mùi máu tươi rỉ ra từ những vết thương của những người trong xe.
Nó tạo ra một khúc nhạc đầy bi ai và ám ảnh cho những người con người bình thường, nhưng lại là một bản giao hưởng du dương trong tai của thứ sinh vật đang đứng trên chiếc xe lật úp.
Trở lại với mấy phút trước, khi này lớp 12x đang trên đường trở về từ chuyến du lịch tại một tỉnh biên giới phía bắc của nước Xích Viêm. Là quốc gia được thành lập bởi hậu duệ của dân tộc Bách Việt và mang trong mình dòng máu Lạc Hồng, với tiền thân là triều đại Xích Quỷ hùng cường.
Tuy nhiên không có gì là tồn tại mãi mãi cả chỉ có dòng chảy thời gian là tiếp tục trôi, Xích Viêm hiện tại so với Đại Hạ.
Trước đó chỉ là một phần lãnh thổ của người Bách Việt, thế nhưng hiện tại đã cường quốc đứng đầu trên thế giới dưới bàn tay thống trị của người Hoa.
Sơ qua giản lược một chút là thế, quay trở lại với chủ đề chính thì khi này chuyến xe khách đang chở gần 40 người đã đi tới khúc đường đèo.
Vì Xích Viêm là một quốc gia nhiệt đới ẩm gió mùa, phần lớn diện tích lại là đồi núi cao, vì thế mật độ che phủ rừng khá cao cũng là điều khá dễ hiểu.
Con đường đèo khá nhỏ và quay co khúc khuỷu cho nên tài xế phải tập trung cao độ để đảm bảo tính mạng cho người trong xe.
Vì nếu sơ sẩy hay mất tập trung dù chỉ là một chút thì xe khách với trọng tải lớn có thể đâm vào hàng rào chắn rồi rơi xuống vực sâu.
Ngồi ở trong xe thì ngoài tài xế đang tập trung lái xe ra thì hầu hết học sinh đều đã mệt lả người sau một chuyến đi dài.
Một số học sinh lựa chọn ngồi ở những hàng ghế đầu vì sợ say xe nhưng vẫn không thể tránh khỏi tình cảnh mặt mày xanh ngắt, khó chịu và buồn nôn cực độ.
Một số khác thì không sao cả, lựa chọn ngồi ở dưới giao lưu và nói chuyện vô cùng vui vẻ với nhau trước khi về đến nhà.
Nhưng đặc biệt nhất phải kể đến là một thiếu niên có thân hình cao lớn và sở hữu một gương mặt rất soái.
Khí chất trên người hắn khá trầm ổn nhưng cũng không phải là cái dạng ít nói hay không thích giao lưu với người khác.
Vẻ mặt của hắn khi này có chút gượng gạo, không tình nguyện cho lắm khi 2 bên ghế ngồi là hai bạn nữ khá xinh xắn cùng lớp dựa vào vai để ngủ.
Thiếu niên này gọi Trần Việt, hiện tại 18 tuổi và đang học lớp 12 của một ngôi trường cấp ba tại thành phố Thăng Long, cũng chính là thủ đô của nước Xích Viêm hiện tại.
Chuyến đi du lịch và tham quan lần này của cả lớp là chuyến đi “cuối cùng”, trước khi tốt nghiệp rồi ra trường cho nên hầu hết mọi người đều tham gia đông đủ.
Mặc dù không tình nguyện cho lắm vì những năm trước đó Việt đều lựa chọn ở nhà với lý do say xe, nhưng năm nay cũng là năm cuối cấp 3 rồi cho nên hắn muốn không đi cũng không được.
Đặc biệt là 2 cô nữ sinh bên cạnh đang dựa vào vai hắn đây, bọn họ là những người tích cực nhất trong việc lôi kéo bằng được hắn tham gia chuyến du lịch này.
Cộng thêm việc ở nhà mẹ của Trần Việt cũng khuyên hắn nên tham gia chuyến đi lần này, vì sau này cả lớp có muốn tụ họp lại như vậy thì cũng không dễ đâu.
Thế nên hiện tại Trần Việt mới có mặt ở trên chiếc xe này.
– Phù~.
Thở phào một tiếng vì rốt cuộc chuyến đi mệt nhọc này cuối cùng cũng đã kết thúc sau một ngày dài đằng đẵng, mệt nhọc.
Tâm trí và tầm mắt của Trần Việt hiện tại không đặt ở trong xe mà nhìn ra phía ngoài khung cửa sổ xa xăm.
Nhìn lên bầu trời cao trong xanh cùng mây trắng rồi lại liếc nhìn xuống núi đồi chập chùng hòa lẫn với rừng xanh và thiên nhiên tươi tốt.
Những cánh chim bay lên cao vút từ trong những cánh rừng mà uốn lượn, thả mình tự do trong không gian vô cùng dễ dàng mà hòa mình cùng với vạn vật.
Tuy vậy, trong nội tâm Trần Việt lại xuất hiện một cảm giác khác lạ khi nhìn đàn chim đang bay trên bầu trời.
– Lạ thật đấy nhỉ?
Một loại cảm giác nếu như nhìn thì có vẻ là tự do thoải mái, nhưng đồng thời nếu như nhìn từ một góc độ khác thì sẽ thấy nó đang bị giam giữ, hoàn toàn không thể thoát khỏi vòm trời rộng lớn này.
Và trong lúc cậu vẫn còn đang suy nghĩ vu vơ về điều đó, đám bạn học vẫn đang sôi nổi trò chuyện cùng với nhau.
Thì đồng thời ở trên sườn đồi có một ánh mắt đang dõi theo chiếc xe khách của bọn họ, chiếc xe cuối cùng di chuyển trong đoàn từ nơi du lịch về lại Thăng Long.
Từ trong ánh mắt ấy phát ra một loại sát khí vô hình và sự tham lam, đói khát cùng cực khi nhìn thấy bữa ăn ngon miệng đang từ từ tiến đến.
– Rốt cuộc thì cũng có thể ăn no rồi, khà khà.
– Lũ ch* chết Xích Vệ, chờ tao hồi phục và trở lại trạng thái đỉnh phong thì sẽ là ngày tàn của chúng mày.
Thanh âm ngoan độc, hung ác đến cực điểm phát ra từ trong miệng của chủ nhân ánh mắt đói khát mà đỏ ngầu đó.
Nó dường như đã phải chịu tới một tổn thương khá nặng và những người trong chuyến xe của Trần Việt ở trong mắt đối phương đã bị coi là thức ăn, là thứ để giúp nó hồi phục thương thế.
Mọi thứ trong không gian vốn vô cùng yên tĩnh, chỉ có một chút tiếng động cơ của chiếc xe khách đang di chuyển trên khúc đường đèo.
BÙM~
Chiếc xe khách đang đi với vận tốc khoảng 50km/h bỗng nhiên bị một thứ đồ vật gì đó vô cùng nặng nề rơi xuống và va chạm với nhau.
Với vận tốc vô cùng nhanh khiến cho chiếc xe khách đang yên đang lành bị nghiền ép vô cùng dữ dội.
Đầu xe bị nó đè xuống dẫn tới bị lún xuống rất sâu và móp méo trầm trọng ở mọi vị trí trên thân xe.
Tài xế ngồi ở vị trí điều khiển chiếc xe trực tiếp bị đè thành một bãi thịt nát trong khi vẫn còn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Còn chiếc xe thì bị hất ngược lên không trung trong một khoảng thời gian ngắn mà bay đi khá xa trên đoạn đường đèo.
Cho tới khi mọi thứ đã dừng lại thì cũng là lúc chiếc xe đã bị lật úp xuống, cũng chính là lúc cảnh tượng ở trên diễn ra…
Trong xe khi này Trần Việt và các bạn học trong lớp đã chịu đến tổn thương không hề nhẹ, có người thậm chí đã chết ngay tại chỗ.
Và những người đó bao gồm những người ngồi gần với vị trí đầu xe, nơi mà bị thứ kia va chạm trực tiếp dẫn đến lật úp.
Cảnh tượng tan hoang, thê thảm đến cực điểm.
Trần Việt cảm thấy cơ thể vô cùng đau đớn sau cú va chạm vừa rồi, đầu hắn chảy máu rất nhiều, trên thân thể đã nhận phải không ít chấn thương.
Tuy nhiên với thể trạng hiện tại cậu vẫn có thể ngồi dậy được mà quan sát xung quanh, hai nữ sinh cùng lớp và khá thân thiết với cậu đang không hề ổn chút nào.
Một người đã bất tỉnh hoàn toàn, còn một người do chịu đến tổn thương nặng nề mà thét nên đau đớn trong đau đớn.
Và dường như trong xe thì ngoại trừ cậu ra thì ai nấy tình cảnh đều không quá khác biệt, chưa chết thì cũng đều là thống khổ vì thương thế.
Là người vẫn còn tỉnh táo và bình tĩnh nhất trong số đám người, Trần Việt biết nơi này không thể tiếp tục ở lâu hơn được nữa, xe có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Trước tiên bọn họ phải thoát ra khỏi đây cái đã, Trần Việt cởi khoác của mình ra rồi cuốn xung quanh cánh tay phải để làm một lớp bảo hộ.
Hắn liên tiếp đấm rất nhiều cú vào những mảnh kính xe chưa vỡ nát hoàn toàn để tạo một lối thoát ra nhỏ cho mọi người.
Vì không còn chỗ nào để có thể thoát ra ngoài nữa cả, vị trí cửa xe cũng là nơi đã bị lần va chạm vừa rồi nghiền ép không thể nhận ra nữa rồi.
Oanh~
Trần Việt sau nhiều quả đấm giảm thiểu sự liên kết giữa tấm kính, rồi chốt hạ bằng một cú đạp cực mạnh lên bề mặt tấm kính của chiếc xe khách.
– Từng người một, mau chóng di chuyển ra khỏi xe mau lên!
Giống như một thủ lĩnh đích thực, Trần Việt gào lớn mà để thu hút sự chú ý của tất cả, đồng thời chỉ tay về lối ra đã được mình phá vỡ.
Dẫn dắt mọi người thoát ra khỏi tình cảnh vô cùng khó khăn như thời điểm hiện tại.
Sau đó cả lớp Trần Việt cắn răng nhịn đau đớn trên cơ thể mà hỗ trợ lẫn nhau từng người một thoát ra khỏi chỗ chết tiệt này.
Và sau khi người cuối cùng còn sống ra khỏi xe khách, Trần Việt vẫn khựng lại một lúc mà nhìn ngắm cảnh tượng tan hoang trước mắt.
Chú tài xế, anh phụ xe, anh dẫn đoàn…và cả…cô chủ nhiệm lớp cùng một số bạn học trong lớp nữa, chỉ vì bọn họ ngồi ở những hàng ghế đầu mà có kết cục bi thảm như vậy.
Cơ thể bị đè nén khiến cho áp lực bên trong bạo phát mà từng bộ phận vỡ nát, huyết dịch và nội tạng bắn tung tóe ra bên trong chiếc xe.
Cảnh tượng kinh dị này khiến cho Trần Việt cảm giác hoảng hốt, ám ảnh và muốn nôn ọe ra tất cả những gì đã ăn lúc sáng.
Nhưng cậu biết giờ không phải lúc để xót thương hay là sợ hãi với những gì đang diễn ra trước mắt, cậu phải thoát ra khỏi nơi này cái đã rồi tính tiếp.