TÁN LẠI VỢ LẦN NỮA - Chương 5
Tôi đuổi theo nàng và có một người phụ nữ nữa đuổi theo sau với những nỗi lo âu và những sự thắc mắc trong suy nghĩ của mình. Khỏi phải nói cũng biết nàng sẽ buồn đến thế nào khi thấy chồng mình đuổi theo một người phụ nữ khác và đinh ninh đứa bé trên tay người phụ nữ kia là con anh ta… Tôi bất chợt giật mình quay lại, hai vợ chồng nhìn nhau, sự hối hận muộn màng dâng lên trong lòng khiến tôi ôm vội lấy vợ mình… Nàng im lặng nép trong vòng tay tôi, nước mắt đã ngân ngấn trên khóe mi cong dài..
– Anh tệ lắm phải không? Xin lỗi hai mẹ con… Nhưng…_ Tôi lại ngập ngừng, một thằng mồm mép linh hoạt như tôi mà còn phải ngập ngừng không nói thêm được gì là đủ hiểu tình huống oái oăm đến mức nào…
– Không sao… em hiểu mà._ nàng vỗ nhẹ lên lưng tôi an ủi, đưa con cho tôi bế rồi tiến về phía người “phụ nữ” kia trong sự ngạc nhiên và có đôi chút lo lắng từ tôi.
Lần đầu tiên hai người mẹ của hai đứa con của tôi đối diện với nhau, theo lẽ thường sẽ là sự ghen tuông rồi lao vào nhau cào cấu như dân chợ búa… Nhưng người tôi lấy làm vợ (những người tôi từng yêu) đâu có đơn giản như vậy.
Nàng nhẹ nhàng tiến lại, người phụ nữ kia theo phản xạ và bản năng của một người mẹ vội vàng ôm con lại như muốn bảo vệ con mình khỏi mối nguy hiểm trước mắt… Nhưng có vẻ nàng đã quá lo lắng vì hành động của vợ tôi sau đó đã thay đổi thái độ của ĐH (đó là sự khởi đầu một tình bạn, một tình chị em khó tin giữa hai người phụ nữ cùng có con với một người đàn ông, một người là vợ hợp pháp còn một người là tình một đêm của chồng mình.) với tôi và cả vợ tôi nữa.
Vợ tôi tiến lại vòng tay nhỏ bé ôm lấy hai mẹ con ĐH, rồi chẳng ai bảo ai cả hai người phụ nữ đều khóc rồi hai đứa con và cả tôi cũng khóc. Một sự đoàn tụ oái oăm trái ngang chẳng ai muốn.
Vợ quay lại nhìn tôi, ánh mắt vui buồn lẫn lộn khó khăn thốt ra một câu từ tận tâm can:
– Lẽ ra người ôm lấy hai mẹ con chị ấy là anh mới đúng… Sao anh còn đứng đó…
Tôi ngập ngừng tiến lại gần đưa nhóc con cho vợ bế, vợ định rời đi chỗ khác nhưng tôi vội vàng kéo lại rồi vòng tay rộng mở ôm lấy hai người phụ nữ vào lòng mình. Lại cảnh tượng méo giống ai của một thằng méo giống ai… (Hy vọng thằng con trai đừng nhớ cảnh này trong đầu, không là sau này lại làm nhiều người phụ nữa khóc như bố nó).
Vài ngày sau tại một UBND xã ở một tỉnh vùng núi Tây Bắc người ta thấy có năm người, ba người lớn và hai đứa bé chạc tuổi nhau cùng bước vào phòng Tư Pháp Hộ Tịch… Còn một người phụ nữ trung niên nữa đứng ngoài cổng UBND nhìn vào với vẻ mặt đầy vẻ tự hào, là bà mẹ đáng kính của tôi… Người phụ nữ hiểu tôi nhất, bà vui vì tết sắp tới lại có thêm cháu nội để bị làm phiền… Không vui sao được vì con dâu chính thức và con dâu không chính thức đều ngoan ngoãn và hòa thuận với nhau…
Tôi còn nhớ mẹ có nói với tôi ngày tôi đưa đứa cháu nội thứ hai về cho bà:
– Còn thì mang về đây tao nuôi hộ, mày không nuôi nổi thì tao nuôi…_ Chắc phải lấy câu dặn dò đó của mẹ mà làm kim chỉ nam chịu khó làm mấy đứa cháu nội và mấy cô con dâu nữa cho bà… Vui thôi đừng vui quá…
Một ngày mùa xuân trong tiết trời xe lạnh, một vùng quê yên bình thật xa thành phố Hà Nội đông đúc nhộn nhịp… Tôi và nàng (ĐH) ngồi cạnh nhau với khoảng cách đủ để không bị những ánh mắt ngoài kia hiểu lầm, mọi sự ngại ngùng gần như chẳng còn nữa, với tôi nàng là mẹ của con gái tôi và là một người thân, một người bạn và chấm hết. Còn đối với nàng, nàng nghĩ về tôi ra sao tôi chẳng thể hiểu được. Với sự từng trải của mình nàng chẳng khó khăn để giấu đi cảm xúc và suy nghĩ trước một người nhỏ hơn nàng gần cả chục tuổi như tôi.
– Qua tết hai mẹ con sang nhà mới mà ở cho hai đứa nhỏ gần nhau, cũng gần trường của … em nữa. Với cả Trang cũng có mỗi em là bạn…
– Cảm ơn anh, nhưng em còn ông bà ngoại của bé GA nữa…
– Thì đưa ông bà về cùng hai mẹ con…
– Hai ông bà lớn tuổi rồi, sống ở chung cư em sợ không tiện lắm…
– Vậy tùy em thôi. Còn nhà vẫn là của hai mẹ con, anh tặng con gái… Em không có quyền từ chối nó, hơn nữa giấy tờ đứng tên em… Đồ đạc trong nhà anh chuẩn bị sẵn hết rồi, toàn bộ là màu tím em thích… Thi thoảng em và con qua đó cho nhà có hơi người.
Tôi đứng dậy định bước đi thì nàng vội lên tiếng;
– Anh biết em thích màu tím???
– Anh biết vì anh đã từng ghét cay ghét đắng nó. Anh biết vì nó là màu mà một người anh từng rất yêu đã thích, và giờ anh không ghét màu tím nữa, nhưng anh cũng không yêu màu tím nữa… Có lẽ em hiểu…
– Em hiểu ý anh. Thật lòng mà nói em cũng có đôi chút hy vọng gì đó từ khi gặp lại anh. Nhưng quãng thời gian vừa qua Trang đã khiến em gần như không còn suy nghĩ đó nữa, và hôm nay nghe anh nói vậy sự hy vọng đó chính thức bị dập tắt trong em… Thật khó để nói ra điều này. Nhưng… Chúc anh hạnh phúc với Trang…
– Cảm ơn em!!! Em vào với con đi, anh ngồi đây một chút rồi anh vào…
– Vậy em vào trước, mà trời lạnh em bảo Trang mang áo ra cho anh.
– Thôi khỏi, chút nữa anh vào thôi…
– Vậy em vào trước…
Đợi nàng vào trong nhà rồi tôi mới quay lại phía bụi cây gần bờ ao rồi lên tiếng:
– Từ khi nào mà vợ anh có tính nghe trộm người ta tâm sự với nhau thế nhỉ??? Còn không ra đây, để anh bắt được là tối nay anh không tha cho đâu?
Vợ tôi bắt đầu ló cái khuân mặt xinh đẹp vô số tội ra kèm theo một nụ cười gượng gạo…
– Tâm sự tình cảm quá nhỉ, ôn lại tình xưa à???__ cái giọng ghen tuông vu vơ cũng đáng yêu hết phần thiên hạ…
– Lâu lâu mới thấy vợ ghen… Mà khi nãy anh chưa nói hết, kể cả em ra tối nay anh cũng không tha cho đâu…
– Em biết thừa… Chị ấy thật đáng thương anh nhỉ? __Nàng tiến lại ôm lấy lưng tôi, tựa cằm lên vai tôi giọng trầm trầm…
– Chị ấy xứng đáng với một người tốt hơn.
– Tìm đâu ra người tốt hơn chồng em???
– Em lại thế rồi! Ý anh là người tốt hơn chồng cũ của chị ấy kìa!!! Chứ chồng em mà không tốt thì ai tốt… Mà vợ này… Cảm ơn em…__
Tôi quay lại ôm thật chặt lấy nàng, đôi tay mạnh mẽ ôm trọn người nàng vào lòng mình… Mùi thơm quyến rũ quen thuộc ấy lại xâm chiếm tâm hồn “dâm tà” làm nó chuỗi dậy mạnh mẽ và dữ dội…
Vội vàng đè nàng xuống thảm cỏ xanh mướt, bốn mắt nhìn nhau chỉ thoáng qua vì đôi môi đã dính chặt lấy nhau như những thỏi nam châm trái dấu… Nếu hỏi tôi thứ gì mềm nhất chính là lưỡi của nàng! Thứ gì ngọt nhất cũng là lưỡi của nàng, thứ gì cứng nhất là CU của tôi… (à mà thôi bậy quá!). Cái tay hư hỏng lại quen thói mày mò, thằng cò thì chịu hết nổi. Vén chiếc váy lên, nhẹ nhàng kéo chiếc quần lót mỏng tang xuống theo cặp đùi mơn mởn… Chỉ một chút nữa thôi và cá sẽ về với suối nguồn, chim sẽ về nơi trú ngụ và tôi sẽ được đ*ụ.
– Dừng lại anh, vào nhà đã, ai thấy thì sao?
– Mặc kệ đi, hôm nay mùng một tết mà bị mất hứng giữa chừng là xui xẻo lắm em?
– Nhưng mà nhỡ mẹ thấy thì sao?
– Mẹ ngủ rồi em yên tâm…
– Còn chị ĐH nữa…?
– Bận chơi với hai đứa nhỏ rồi còn gì?
– Còn chú út???
– Nó đang tán gái rồi… Em muốn hỏi gì nữa không?
– Thôi em kệ anh…__ chỉ chờ có thế là khóa tra vào ổ một cách có đôi chút khó khăn như mọi khi vì “cô bé” quá nhỏ bé.
– AAA —__
Nàng vội lấy tay bịt miệng lại vì sực nhớ ra cách đó không xa có vài người sẵn sang tò mò mà ra xem xiếc người lớn…
– Khẽ thôi anh, nhẹ thôi… Đừng mà… Đừng… uh…__ nàng vội bịt miệng lần nữa khi tôi cố tình chẳng thèm nghe lời nàng mà nhấp mạnh và nhanh hơn…
Mưa phùn đêm rơi xuống khi tình yêu tìm về với tình yêu, khi nước mắt là dòng cảm xúc thăng hoa, lá thì chưa xanh vì mầm xuân còn đó, hoa đâu đã tàn khi mùa xuân còn đang ấm áp gọi mời…
Mưa vẫn rơi, rơi những hạt mưa xuân
Mưa nhẹ nhàng những cơn mưa bụi
Cỏ ướt mưa mơn mởn như gái xuân thì
Cỏ mềm mại như bầu ngực xuân mới nhú.
Trong khoảnh khắc mưa chạm vào làn da
Anh tìm đến thềm ngực ôi hờ hững
Môi khao khát chiếm chọn núm đỏ ửng
Cắn nhẹ nhàng cho ai đó còn mơ.
Rồi khoảnh khắc đẹp như những vần thơ
Mưa bụi nào rơi vào đôi mi mắt
Sự long lanh khiến trái tim thắt chặt
Cánh cửa tình đang hé mở lung linh.
Và tràn ngập trong những khúc tình si
Trong tiếng thở dồn dập lẫn mê li
Nàng nhắm nhẹ đôi hàng mi cong vút
Rồi thả hồn bay vút tận mây xanh.
Lá thì đã xanh khi mùa xuân không còn nữa, hoa cũng đã tàn khi nắng hè oi ả… Anh thì vẫn có em khi định mệnh đã định.
Nếu có một người có thể thay thế em trong tương lai thì đó chỉ có thể là em của kiếp sau, và anh sẽ vẫn ở đó chờ em với anh cũng của kiếp sau. Vì kiếp này với anh chẳng ai thay thế được em…