TÁN LẠI VỢ LẦN NỮA - Chương 4
CHAP NEW : ÁO TÍM NGÀY XƯA…
Người đàn ông may mắn là khi có được một người vợ vĩ đại, người đàn ông trở nên vĩ đại chỉ khi trên trái đất này chỉ còn một thằng đàn ông duy nhất. Mà cái điều đó lại chẳng thể xảy ra. Một người phụ nữ đẹp có quyền chọn cho mình người đàn ông phù hợp nhất, tốt nhất, để họ được thỏa mãn mọi nhu cầu của cuộc sống. Họ hưởng thụ nó, đam mê vì nó, sống vì nó…
Ấy vậy mà ở đâu đó trên trái đất này có nhiều hơn một người phụ nữ như thế, những người tôi dùng hai chữ "vĩ đại" để nói về họ. Cam chịu, chấp nhận, hy sinh, vị tha, độ lượng, đảm đang… Rất nhiều, rất nhiều những đức tính nữa để nói về họ. Đàn ông có mạnh mẽ bao nhiêu ngoài xã hội nhưng rồi cũng sẽ gục ngã yếu đuối trước những thứ đó.
Tôi một con ngựa bất kham, một thằng lăng nhăng ( ít ra đã từng), một thằng bất cần đời, ấy vậy mà ngoan ngoãn như một chú cún con trong lòng vợ.
Đi đâu cũng nói với vợ (dù vợ không cần biết), đi với ai cũng nói với vợ ( dù vợ đã biết), đi nhậu với ai cũng rủ vợ đi theo (dù tôi chẳng bao giờ say sau khi lấy vợ)…
Trong một mối quan hệ mà có hai chữ "lừa dối" sẽ chẳng bền lâu nổi, sẽ chẳng đi đến đâu.
Tôi biết mọi thứ về vợ mình và ngược lại vợ tôi cũng biết mọi thứ về tôi, kể cả cái quá khứ tình trường chẳng mấy tốt đẹp gì. Tất nhiên vợ tôi chẳng hỏi hay bắt tôi khai mà do tôi tự nói ra cho cô ấy biết.
Tôi kể đến ai cô ấy cũng chăm chú lắng nghe rồi thi thoảng lại nở một nụ cười dấu đi nỗi buồn trong lòng mình. Tôi biết cô ấy buồn chứ, nếu là người phụ nữ khác chắc đã nổi đóa lên và la hét đánh đập…
Tôi cũng nghẹn ngào nước mắt khi những kỷ niệm cũ lại ùa về tới tấp, nàng nhẹ nhàng nằm vào lòng tôi an ủi.
– Cô ấy giờ ở đâu?_ nàng nghẹn ngào giọng run run hỏi tôi.
– Em hỏi ai?_ lau vội nước mắt tôi siết vòng tay ôm vợ chặt hơn.
– Cô giáo trường mình…
– À. Cô ấy giờ định cư bên nước ngoài cùng gia đình rồi.
– Còn chị kia. Chị ĐH.
– Anh cũng không biết nữa,
– Thế chị trưởng phòng?
– Cũng vậy thôi. Anh chỉ gặp lại mỗi chị Thủy vì quan hệ làm ăn và quan hệ hai nhà… Anh xin lỗi…
– Thật ra trước khi gặp anh lần đầu tiên, em đã nghe K và một số người kể về anh cho em biết. Con gái như bọn em luôn bị hấp dẫn bởi những người con trai hư hư lại học giỏi mà. Thật ra em để ý anh từ trước giống như nhiều đứa trong trường chứ đâu có dám tiếp cận.
– Em đừng buồn anh. Mà có buồn chỉ cho phép em buồn 5 giây rồi thôi…
– Em cũng đâu hoàn hảo mà trách cứ anh, em cũng một lần ly hôn đấy thôi…
– Thằng K giờ nó cũng lấy vợ sinh con rồi. Cũng vui cho nó. Nó là thằng hiền khô, nó càng rộng lượng với anh, anh càng cảm thấy xấu hổ.
Câu chuyện của hai vợ chồng cũng chỉ loanh quanh về vấn đề quá khứ rồi cả hai chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Con nhỏ khóc cũng chẳng biết gì nữa.
Một sáng chủ nhật đẹp trời, giữa ánh nắng vàng tràn ngập mọi con phố, lá vàng phủ kín trên thảm cỏ xanh mướt còn ướt những giọt sương mai… Một người chụp hình, một người bế con nhỏ tạo dáng khoe những đường cong quyến rũ, một nụ cười đầy ắp hạnh phúc, tiếng con nhỏ bặp bẹ gọi ba… Yên bình đến lạ kỳ.
Hướng ống kính về phía trước, hình ảnh hai mẹ con nằm gọn trong khung hình… Tôi chợt giật mình, trái tim thắt lại bóp nghẹt mọi sự sống, vì góc nhỏ khung hình hiện lên hình dáng và khuân mặt đã chôn sâu từ quá khứ… Là nàng ư?
Hạ máy xuống, bốn mắt ngơ ngác nhìn nhau, im lặng, bàn tay run rẩy, môi mấp máy muốn nói điều gì đó mà không thể.
Rồi khi người đó ngoảnh mặt bước vội đi tôi mới trở về thực tại. Trực giác mách bảo tôi một điều gì đó thiêng liêng, vì trên tay nàng đang bế một đứa bé bụ bẫm…
– Em theo anh nhanh lên…_ Tôi vội vàng nắm tay vợ rồi đuổi theo bóng người phía trước.
– Sao vậy anh? Có chuyện gì vậy?
– Em sẽ biết thôi…_ Chỉ vài bước tôi và vợ đã tiếp cận nàng… Gần lắm, gần đến mức tôi có thể ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc trên người nàng, gần đến mức tôi có thể nhìn rõ khuân mặt đứa bé.
Tôi giật mình lần nữa vì đứa bé trên tay nàng và con trai tôi quá giống nhau. Vợ tôi có lẽ cũng nhận ra điều gì đó giống tôi, hai vợ chồng nhìn nhau rồi không ai nói với vai mà cùng đưa tay về phía trước chạm vào vai nàng.
– Em
– Chị ơi.._ hai vợ chồng cùng đồng thanh…
Nàng từ từ quay lại rồi nhìn tôi và vợ, khuân mặt, ánh mắt chỉ có sự vô cảm.
– Xin lỗi tôi không quen anh chị. Anh chị nhận nhầm người rồi. Tôi xin phép…
– H em định trốn tránh anh thêm lần nữa sao? Một lần là quá đủ rồi…
– Chị ấy là chị ĐH?_ Vợ tôi nhìn tôi hỏi..
– Ừm. Là chị ấy._ tôi ngượng ngùng nói với vợ…
Nàng nhìn tôi đôi mắt bắt đầu ướt lệ…
– Chúng ta chẳng có gì mà tôi phải trốn tránh cả!
– Vậy còn đứa bé?
– Nó là con tôi, không liên quan đến anh.
– Em nói dối, nó là con anh đúng thế không?
– Nó không liên quan gì đến anh cả.
– Vậy sao họ và tên đệm của con giống anh?
– Sao anh biết?_ nàng ngơ ngác nhìn tôi thắc mắc.
– Anh biết vì con là con anh.__ tôi biết tên con vì nó được in trên cái balo nhỏ xinh của con. Chắc nàng đi đón con ở trường mầm non về.
CHAP CÒN TIẾP, KHAI XUÂN NỬA CHAP CHƠI CHƠI VẬY…
NĂM MỚI CHÚC AE ĐỒNG DÂM "GIÀU" NHÉ.