Tận Cùng Nỗi Đau Là Hạnh Phúc - Phần 15
Tiểu Chi trở lại nghĩa trang nhìn chỗ cái cây bị chết cháy do chính mình gây ra, cái sức mạnh trong ta quá lớn tốt nhất là sau tránh dùng đến… trừ khi bất khả kháng. Cô lại nghĩ đến Đông Vũ không biết Vũ Ca có sao không? Liệu có bị ảnh hưởng gì bởi tia sét ấy của ta không? Nhưng câu hỏi liên tục xảy ra trong đầu, nếu Vũ Ca chết chẳng hóa ra là ta cũng thành kẻ có lỗi lại không còn cơ hội chuộc lỗi… Ta không nên làm vậy dù sao thì bao nhiêu năm, Vũ Ca cũng rất buồn vì chuyện này… Phụ nữ trái tim bao giờ cũng nhân hậu, cô vốn là Ngọc Nữ một tinh linh bao dung hiền hòa của đất trời… có lẽ tha thứ được nên tha thứ.
Tiểu Chi quay lại chỗ cũ mình đứng thì thấy phía xa xa Đông Vũ đang nằm trên mặt đất. Tiểu Chi chạy đến nơi thấy Đông Vũ ngất ở đấy tay vẫn nắm chặt sợi dây buộc tóc của mình “… Vũ Ca người không chết là tốt rồi, ta đưa người về đông đường…” Nghĩ thế Tiểu Chi ôm Đông Vũ vào lòng rồi bay vụt đi… Đông Vũ tỉnh dậy thấy mình nằm trong phòng của Tiểu Chi, vào căn phòng này một số lần rồi. Nhưng mà nằm ở đây thì lần đầu… trong các phòng ốc của đông đường hoàn toàn là nam nhân, từ ngày Tiểu Chi đến căn phòng này trở thành khác biệt nhất. Nó được sơn lại màu hồng nhạt theo yêu cầu của cô, ngoài của sổ treo những cái chuông gió lúc lắc tạo ra tiếng”. Ring ring…” dễ thương… căn phòng luôn dìu dịu một mùi hương hoa gì đó Đông Vũ không biết tên… Những con gấu bông các cỡ, những giỏ hoa tủ quần áo được bài trí rất gọn gàng…
Tiểu Chi ở đông đường ai cô cũng nói chuyện cũng chơi cùng được, mọi người rất quý mến cô… Các vật dụng nho nhỏ thường do anh em ở ngoài mang về cho cô… Mỗi lần nhận được Tiểu Chi vui vẻ nhảy cẫng lên đón nhận… thật ra dù sao cô vẫn chỉ là một cô bé. Có lần cùng anh em ra ngoài có xung đột với cảnh sát A Tam bị bắn chết, trước khi chết đưa cho Đông Vũ một con thỏ bông nhỏ nói rằng:
– Đại ca cầm về cho Tiểu Chi, đệ đã mua nó Tiểu Chi có nói với đệ… cô ấy rất thích con thỏ bông… hãy nói với cô ấy A Tam tự mua chứ không cướp…
Sau đó nhiều ngày Tiểu Chi luôn mang con thỏ bông nhỏ, ra chỗ mộ A Tam ngồi đó cả giờ… Đám anh em thật sự rất cảm động đối với họ Tiểu Chi giống một người thân hơn là một Tiểu thư đỏng đảnh của lão đại Long Nhất… không ỷ quyền thế, không kênh kiệu làm nên một Tiểu Chi đáng yêu…
Đông Vũ nhìn khắp cuối cùng cũng thấy Tiểu Chi ở chỗ góc phòng, Tiểu Chi đứng cạnh cái giá sách. Cô đang đọc cái gì đó… vì nghĩ Đông Vũ vẫn chưa hồi tỉnh, đang định thay đồ lại thấy cuốn sách nói về truyền thuyết tam giới cô cầm lấy đọc luôn… không hề nhận ra sự hớ hênh của mình. Cái áo chưa cài cúc, cái quần chip nhỏ xinh xinh chỉ đủ che chỗ tế nhị nhất của người con gái… còn thân thể trắng hồng phơi ra trước mắt Đông Vũ.
Thấy Đông Vũ đã dậy, Tiểu Chi vứt cuốn sách chạy đến đầu giường, cặp mắt tròn xoe xoe nhìn thẳng vào mặt Đông Vũ chăm chú, nhìn một lát rồi cô mới hỏi:
– Đầu sắt người còn đau chỗ nào không? Đưa được người về đây ta vất vả lắm đó…
Đông Vũ thực sự đang bị thu hút bởi bầu ngực trần đang phập phồng theo hơi thở của cô, nó thấp thoáng sau lần áo chưa cài nửa kín nửa hở quyến rũ gấp bội…
Hỏi mãi không nhận được câu trả lời, Tiểu Chi khá là bực bội nghĩ “… thật mất công ta mang thiết đầu người về đây, hỏi một tiếng cũng không buồn nói, ta biết thế cho người nằm đó chết lạnh còn hơn…” Tiểu Chi liếc xuống bên dưới thấy “tiểu quỷ” kia đã hùng dũng muốn ngóc ngóc ra khỏi lớp quần thì cô xấu hổ “… Vũ Ca người thật hư! Thân thể chưa khỏi lại còn…” Và rồi cô nhận ra mình đang trong tình cảnh như thế nào…
Tiểu Chi ngồi thụp xuống chân giường co ro che bớt thân thể lộ liễu, tự nhiên cảm thấy tủi thân bật khóc rồi nói:
– Đàn ông các người thật ích kỷ, ai cũng chỉ muốn ta ở việc đó… ngoài chuyện đấy ra… thực sự có ai nhớ Tiểu Chi này cũng biết ăn, biết đau và biết buồn không?
Nhìn Tiểu Chi ngồi khóc bóng cô bé nhỏ trong góc, bờ vai run run nấc lên… Dũng khí kìm nén bao nhiêu năm của Đông Vũ mới đủ quyết tâm đi đến một quyết định đó là xa Tiểu Chi… xa đi người con gái mình yêu… có thể cô ấy sẽ hạnh phúc hơn… Đông Vũ đứng dậy cố gắng đi ra cửa dù còn khá mệt, đến cửa phòng mới nói:
– Tiểu Chi ta tự biết ta không tốt, ta sẽ đi hẳn khỏi cuộc đời muội… sau này Tiểu Chi muội sẽ hạnh phúc hơn…
Nói những lời này thật đau, lòng và khó khăn… Đông Vũ trào nước mắt lần thứ hai nước mắt nhỏ vì người con gái của mình… yêu và hận… quả thật đau khổ…
– Người đứng lại cho ta! Người là đàn ông sao chút tự tin xin lỗi ta cũng không có… Hiếp ta rồi thì sao? Cướp đi sự trinh trắng của ta… khiến thân ta đến giờ còn lưu lạc, còn bao nhiêu khổ ải, bao người chà đạp… Một câu xin lỗi không nói được… còn tính chạy trốn khỏi ta… lần gần đây người không biết… là ta thích Vũ Ca người ta mới… cho hay sao… Người… tồi… tồi… lắm…
Tiểu Chi hét lên trong phẫn uất… “… Xoảng… xoảng…” mảnh kính cửa sổ thi nhau rơi xuống, Tiểu Chi đã thành luồng sáng mất hút vào không trung… Đông Vũ ngoảnh lại thì căn phòng đã trống trơn, cái cửa sổ kính vỡ vụn… Tiểu Chi đi đâu rồi? Không phải nhảy xuống tự vẫn chứ… Mà sao bí mật ấy Tiểu Chi lại biết? Tiểu Chi dạo này vô cùng kỳ lạ và bí ẩn… Đông Vũ xuống cầu thang gặp mấy chị em lãnh băng đi lên, thấy Đông Vũ một cô hỏi:
– Đông đường chủ người tỉnh rồi sao? Tiểu Chi bảo chúng ta đi mua đồ ăn… Đông ca hãy quay lại cùng ăn với mọi người…
– Ta có việc phải đi chút! Lát ta sẽ quay lại… mà Tiểu Chi dặn mấy người quay lại chỗ cũ đón cô ấy…
Mấy cô gái lãnh băng ngơ ngác… Tiểu Chi đi từ khi nào? Nhưng họ vẫn lục tục quay xuống ra ô tô đi tiếp. Đông Vũ nói dối thể vì không muốn họ lên phòng mà thôi… Xuống đến phòng mình thấy Triệu Hải cùng Tào Lâm đang uống bia với nhau rất vui vẻ. Đông Vũ lửa giận hầm đập bàn đánh xoảng một cái… mấy cái cốc rơi sàn vỡ tung tóe:
– Các đệ sao nói sự việc đó cho Tiểu Chi? Tất cả anh em năm đó còn ba chúng ta thôi… người khác không may chết cả rồi…
– Đông Ca! Người điên rồi à… không là anh em sinh tử bao năm Triệu Hải ta cho người ăn phát đạn rồi… Chúng ta không bán rẻ anh em…
– Đông ca! Đệ thấy Tiểu Chi dạo này rất khác! Cảm thấy cô ấy không phải là người nữa… đêm qua hai đệ thấy cô ấy mang đại ca bay đường của sổ vào… Vốn dĩ đợi đại ca ở đây để hỏi cho rõ…
Tào Lâm điềm đạm nói, nhận ra mình có chút hồ đồ và không nghĩ thấu đáo Đông Vũ nói:
– Ta nóng… có chút sai lầm xin lỗi hai đệ! Mà việc đó ngoài hai anh em ra có ai khác biết không?
– Tào Lâm đệ đây võ công chỉ thua Tiểu Chi, đệ biết cô ấy có năng khiếu nhưng mà… cái việc ôm đại ca ngất lịm bay như chim trên ngọn cây quả thật khó hiểu… Và khi bay người cô ấy sáng rực như ngọn đèn… đệ tưởng mình đang mơ đã bảo Triệu ca gõ cho cái báng súng vào đầu… Triệu Ca mạnh tay quá giờ đầu đệ vẫn sưng cả cục… đảm bảo đệ không nằm mơ…
– Đệ thì kém gì nói thúc ta nhẹ cái xem phải ta mơ ngủ không, chiêu “thiết cước thôi sơn” của đệ đá ta văng tận góc tường hộc cả máu… Thiếu chút là Triệu Hải ta qua bán muối với các lão đại rồi…
Triệu Hải ấm ức nói, rồi nói thêm:
– Gần đây báo chí và truyền hình đăng sự kiện rất lạ, hai lần sấm chớp kỳ lạ… gần đây nhất là vụ nổ núi ngoại thành gần chùa Thiên Sơn. Hôm lãnh băng mang Tiểu Chi từ khu sinh thái về, trước hôm đó thì ở khu sinh thái có hiện tượng ấy… Tiếp theo đó khi những sự kiện xảy ra Tiểu Chi đều mất tích… Chúng ta luôn quý muội ấy! Ngày xưa lỡ bắt nhầm nhưng quả thật gần đây sống bên muội ấy… hai đệ thấy như có em gái vậy. Chúng ta nên làm gì bây giờ đai ca? Có khi nào Tiểu Chi bị sét đánh chết hiện hồn về không?
– Tạm thời ba anh em ta giữ kín thông tin, chờ Tiểu Chi về rồi tính…
Đông Vũ nói, nhưng thật sự cũng không biết phải làm sao? Sức mạnh thần sầu ây không phải Đông Vũ chưa từng thấy qua… nhưng thời đại này bảo tin vào sự huyễn hoặc ma linh thật khó…
Tiểu Chi bay vụt đi rồi khi đi ngang qua nghĩa trang, hạ xuống định vào viếng mộ các lão đại… Xong nhìn lại mình thân khoác mỗi cái áo, mặc mỗi cái quần lót… không tiện ghé vào bèn đi sang hướng khu biệt thự kia. Khu biệt thự giờ tối om và hoang tàn cứ như không có người sống ở đó bao giờ vậy… “… hãy cứu ta… cứu… ta…” Một dòng suy nghĩ yếu ớt hiện trong đầu cô… Từ khi cửu thiên huyền u đã phát tác dụng, đọc suy nghĩ người khác không khó. Nhưng Tiểu Chi luôn dùng chú thuật để cho nó không vang vọng lên… khi cần mới trích ra đọc giống như là lấy sách ở thư viện vậy. Lần này tiếng cầu cứu khá mạnh mẽ, hẳn kẻ đó bị ảnh hưởng cực lớn của độc mãn thiên dẫn đến tâm tư tương thông với cô.
Tiểu Chi vào trong căn nhà hoang tàn, không có bóng một ai… cô đành dùng u hồn thuật liên hệ người đó. “… người ở chỗ nào ta đến cứu…” “… hành lang. Rẽ phải tám bước… đi xuống tầng hầm… xoay cái đầu lâu… mật thất sẽ mở… ta bị nhốt ở đó…” Tiểu Chi làm đúng hướng dẫn, vào đến căn mật thất… thấy đồ đạc bị lục tung. Có vẻ kẻ nào đó đã muốn tìm kiếm cái gì… Cô thấy lão quái vật bị xích ở góc nhà… so với hôm cưỡng hiếp cô, ông ta hôm nay tàn tạ vô cùng mái tóc bạc trắng thân thể run lẩy bẩy.
– Ông không sao chứ? Để im đó Tiểu Chi cứu ông ra…
Tiểu Chi cầm vào dây xích bằng thép giật nhè nhẹ để đánh giá nó, Lão quái thều thào:
– Cô bé con xích sắt này dùng cưa máy chưa chắc đã đứt, nó do chính ta luyện ra để xích kẻ chống đối ta… hôm nay chính ta bị xích ha… ha… hơn nữa biết ta là kẻ xấu sao còn cứu ta?
– Tiểu Chi không quan tâm, nhưng ta thấy ông như này ta không thể bỏ mặc…
Nói cứng rắn như vậy, chứ Tiểu Chi cũng băn khoăn lên cứu ông ấy hay không… hơn nữa nghĩ ông ta cũng từng hiếp mình vừa có chút xấu hổ lẫn căm hận… Cô nghĩ đi lại cuối cùng thì nên cứu, vì kẻ đối xử với ông ấy tàn nhẫn thế hẳn nguy hiểm… Tiểu Chi dùng bàn tay nhỏ bé của mình bóp cái xích sắt nát vụn, trước con mắt ngỡ ngàng của lão quái. Cô đỡ ông ta dậy nhận thấy ông ta đã rất yếu rồi… hạ thể vẫn loang máu khô. Kẻ kia quả thật tàn nhẫn cắt bỏ cái đó của lão, có vẻ hắn rất hận vì lão đã hiếp Tiểu Chi chăng?
– Ta thật không sống được bao lâu nữa, hắn không giết ta là sai lầm ha ha… cô bé con ta trước đây không rõ cô là ai, nhưng giờ ta biết cô là Ngọc Nữ ta chết là bởi tay cô… ta thật cam tâm mà ra đi rồi. Nhưng ta cho cô biết một bí mật lớn… Bé con lại sát đây…
Tự tin vào sức mạnh của mình, hơn nữa Tiểu Chi tin ông ta không có ý hại cô… Tiểu Chi lại gần ông ta ghé sát tai vào nghe ông ta nói.
– Ở đây đều có camera, máy thu âm cực nhạy… Ta thật xin lỗi… ta không muốn hắn biết bí mật cuối cùng của ta… Chú thuật cũng sẽ bị hắn nhận thấy… khi cô cứu ta qua một thiết bị bí mật còn lại ta biết hắn đang đưa thiết cương thi đến rồi…
Ông ta đưa hai tai lên ngang ngực Tiểu Chi, mới đầu cô hốt hoảng tưởng ông ta đinh sờ ngực mình… ông ta đang ra dấu tay phải giơ ba ngón. Tay trái bốn ngón… thì ra ông ta muốn nói cho cô một cái gì đấy. Do bầu vú và thân thể cô đã che kín việc đó chỉ cô và lão biết.
Ông ta nói nhỏ với cô:
– Móc tim ta ra đi, trước khi ta chết giật lấy nhẫn trong tay ta đừng cho hắn biết… ta cầu xin cô… ta không muốn chết bởi cương thi… và muốn chết ở đây… sau này cô sẽ hiểu, nhanh đi cô bé không chúng ta đều muộn… hắn rất nguy hiểm!
Từ mắt ông ta tràn ra một giọt nước mắt… ông ta nói khẽ:
– Ta xin lỗi! Đã tổn thương cô… mau hành động… không chúng ta mất hết…
Tiểu Chi nhắm mắt vung tay lên “thiết cốt trảo” khởi phát xé rách lồng ngực già nua của lão quái, ông ta dùng tàn lực cuối cùng dúi một cái nhẫn đen đen vào tay cô rồi gục xuống… đôi mắt thì ánh lên vẻ hài lòng.
Tiểu Chi cầm quả tim và chiếc nhẫn chạy vụt ra ngoài, căn biệt thự đã tự phát nổ sau lưng cô…