Tám - Chương 65
Tám đâu dè tôi đã nhây còn lì như thế. Em í ới biểu thôi, nhưng tôi vẫn càn lướt tới. Tôi bú nút, vò bóp lại móc xâm nhập cả ba mặt trận thì Tám chịu sao cho nổi. Xem mòi nói mãi không xong, em bèn thi thố vũ lực ra gỡ rối. Em đạp nhàu nhàu, căng đưa hai tay xô hất để tôi phải bỏ bung khỏi cặp vú và cái húm của nàng.
Thế nhưng tôi cũng đâu dễ cho nàng thực hiện. Em đạp thì tôi lấn ép đè khóa em lại, em vùng thì tôi rị em đeo dính cứng. Em lúng túng trong vòng tay kềm riết của tôi, giận phừng phừng, mặt đỏ gay như gà chọi.
Em nói gay gắt : không giỡn na, em biểu thôi, mệt muốn chết, nứng trật chìa mà anh trây trúa bắt em chết mới ưng sao. Tôi nói năng ngậu xị : ai biểu em hối bú no rồi ngủ, tui chưa no, sao bắt ngưng ngang.
Tám hổn hển nói : tui biểu anh bú chứ có biểu anh móc đâu, anh cạp còn mò khảy thì biểu sao tui đừng nứng. Rồi ơ hờ em co mạnh hai giò lên kề vô bả vai tôi đạp như kiểu kéo trụt quần ra. Sẵn đà, tôi bị buột bàn tay ở vú, miệng cũng rới khỏi cái núm đang nhay, nhưng mặt lại đâm xầm vào háng nàng.
Tôi xiết hai cánh tay như hai hàm ê tô kẹp hai giò em không cho giãy rồi vùi mặt môi lụp cụp xoáy vô chỗ háng em. Tám loi choi như con vịt ngộp nước, thu hai đùi kẹp cứng lấy đầu mặt tôi như đôi càng cua và lắc đảo lịa.
Tôi lúng túng trong cái xiếng giò nên táp táp vô cái sẹo cố vùng gỡ ra. Tám càng xiết lấy hai đùi làm tôi đeo nhẹp chỗ cái húm. Tôi ịn, hít, liếm và a la xô từng hồi, từng hồi, em xàng xê theo và rít lên như cái xú páp nồi súp de sôi cực độ.
Tôi ào ào tấn công nội duy nhất chỗ cái sẹo mềm mềm. Chẳng mấy lúc nó cứng đanh lên như cục xi măng chết, hai mu thè lè và cái hột nức nở phùn ra dãi nhớt như con cua bị đè chưn ì è nhả bọt. Tôi đánh lưỡi chót chót, Tám kẹp chặt hai giò ển cao người lên.
Vô tình em càng ép sát cái sẹo vổ miệng tôi, được một bữa tôi gỡ lần từng cái mai, cái mề húp rột rột. Tám quặn người lại, thở gấp rút, chí cha chí chóe, nói ngọng tùm lum : chu choa, nó nứng, chết đứt đuôi tui ra roai, nó cồn cào, cộn cạo, lật mề, lật gọng tui hít trun.
Rồi hai giò em kẹp tôi đau rần nơi càng cổ, ắc ê đun qua đẩy lại, lắc còn hơn lắc bầu cua, cái mặt tôi lùi xùi giữa háng em thành một cục rối nùi, hai đứa hì hụp thi nhau đánh vật. Tôi kềm hai giò em mà nó trơn nhẫy vì mồ hôi tháo ra ướt đẫm.
Tôi í ới nhắn nhủ em : nằm yên để anh nút cái cục nứng nó rớt ra cho em đỡ khổ, chống lại chi cho mất sức, xẹp hơi. Tám nhong nhóng lên : nhưng mà cái lưỡi anh nó khùa khùa nhột tổ mẹ, bướm em muốn rách bươm ra, em chịu gì nổi.
Tôi lào khào thấy hai bàn tay em đang phụ vò vô cặp vú để trấn an mà vẫn kêu nứng um trời. Tôi nút xẹc xẹc và thỉnh thoảng cố tình lấy hơi lên rút kêu chách chách, tôi thấy hai giò em nhịp nhịp, làm con sò xập xình mới đã làm sao.
Lúc này thì em hung hăng ba trợn. Em nghiến răng trợn mắt túm lấy tóc tôi giã binh binh vô cái bim và hét : Anh muốn bú, nút thì thí cô hồn cho anh để kềm giữ cũng hổng lại. Tôi thấy hai giò em hơi lơi, tôi khoắng tù ti tú tí vào mu lỗ re re, em lại vội kẹp hai đùi lại.
Tôi đu em hất, tôi lồm chồm xiêu đổ trên phần bụng dưới em, trong khi hai giò em hành đến đau điếng cần cổ tôi vì những lời sướng điên sướng đại của em. Em hò thành ca thành kệ : con mẹ nó, nứng tàng trời, trong đời chưa khi nào được nứng như vậy.
Em bập bùng đưa cái sẹo vắt vẻo như cái lập là trong tay thợ chảo hất chiên cặp trứng la coóc. Tôi bú nút hả hê và tai ặc đầy những lời rên của em nghe nỉ non ai oán. Tôi lòn tay bợ lấy mông em bứng nguyên con đưa lên sát miệng.
Sẵn mớ lông cạo nhẵn từ trước tôi lôi luôn cái mu vào mồm nút khào khào. Nước trong người em ộc ra lai láng, tôi nuốt vội nuốt vàng mà vẫn không hết. Tôi càng nuốt thì em càng gồng cứng người lên, rị nguyên cái bim vào miệng tôi cho tôi nút te te.
Em rên lồng lộng : chết em, tiêu hết tán đường rồi anh ui. Làm ơn làm phước anh đè em, giện cho em đùng đùng để em chừa cái tật mời gọi anh bú dzú. Chớ anh hành em như vầy, chừng buông ra, chắc em ngáp ngáp thăng luôn.
Tôi đang chăm chỉ phục vụ em mà cũng phải bật cười. Tôi lôm côm nói trả lễ : em mà thăng, sợ lúc đó em bắt anh giện hai lần chưa đủ, còn muốn giập thêm lần nữa cho đúng câu “ bất thể quá tam “ mới ưng thì khốn.
Tám cười khì khì theo, đưa đò : anh làm như em hám lắm, một phùa đã nhọc, hai phùa rệu rã hít trun, sang phùa ba chắc em còn cái xác khô đem đi chôn, chớ ở đó mà lật. Tôi lợi dụng lúc em sơ hở, táp một phát và rúc như cú rúc, em giãy tê tê la bải hải : ý, nó chạy lên óc, dồn xuống đầu ngón chưn, lại chập vô nhau như chạm điện, em hết biết đường hết ngõ rồi, anh.
Tôi thấy em quíu hai chưn đánh đu, dung đưa vẫn đầu mặt tôi lạch bạch mà ớn. Tôi liếm tin tin và thở khè khè rồi đằn ngửa em ra mà đút cây cán dù vô quậy nữa. Lần này thì hổng nghe em than van chi mà trái lại em có vẻ mừng húm, ôm choàng lấy tối kéo giật sấp xuống và hối : nắc giúp em cái đi.
Tôi nghe theo, khện hai giò em lên mà giập oạch oạch. Em nẩy người lên theo đà, giống cỗ trọng pháo bắn tung lên mỗi khi phóng quả đạn. Tôi bắn tới tấp, bụi bay mù trời, tiếng nổ chát tai, rách nhĩ, nhưng có em nạp đạn phụ làm tôi nôn nóng thêm : anh giã bỏ mẹ chúng hết đi, ba thằng giặc làm em xi nẹc dữ. Đú họ, chúng ăn chi mà lền khên bu quanh em, má nó làm em tức muốn bể đì, anh dọng thằng nào chết, em chịu.
Tôi mệt đứ đừ mà phải bắn nhanh, bắn mạnh cho kịp, kẻo để em nạp đạn vô, bắn không trúng nhịp, đạn thối ra, toác bố nòng súng thì khốn. Tám nhìn tôi nhuần nhuyễn, thuần thục, bắn đì đoành, tay chụp lia vào hai mô đất lấy thế thì khen nức nở : anh giữ chặt hai điểm trên, nhấn bể cái điểm dưới cho em, như vậy nòng súng khởi sợ tuột, anh nhắm mắt mà bắn, khỏi cần dè chừng, để em làm đề lo cho, trúng đích chăm phần chăm.
Nghe Tám ca, tôi sướng rân. Pháo binh mà có đề lô đi theo, dặn dò đủ thứ, lại có thêm thuốc nạp, thuốc bồi thì lô cốt, hầm trú nào cũng phải đổ, phải lật. Phương chi lại còn thêm có mô có ụ chở che, giật cò mà tay đặt trên điểm tựa thì oai như cọp, còn lo gì không thắng.
Phương chi có Tám kè kè một bên, tôi bắn em kềm, tôi phóng em nưng, nòng súng dận uỳnh uỳnh, đạn bay ngọt xớt. Bắn đã đời mà nòng chưa nóng rực, Tám vẫn nheo nhẻo rót dầu : bắn nữa đi, chưa hết đạn, em còn dự trữ khối. Để em đùn thêm mỡ cho đạn trơn, khỏi vấp, anh có giện tới đêm cũng chẳng sợ tòe, sợ quẹo.
Một hai nàng khuyến khích tôi : anh bắn đi, thủng đất thủng cát gì để em chịu. Anh bắn tróc mày tróc vẩy chúng lên cho chúng hết kêu ca, coi thường tài tác xạ của anh. Đú họ, gì chớ anh cũng xuất thân từ trường lớp, chớ bộ tay ngang thợ vịn gì đâu sao.
Tôi nghe em khen mà phổng lỗ mũi, còn bao nhiêu sức tôi đưa hết hai tay bấu chặt hai mô bắn thủng nồi thủng rế mới ưng. Tôi giện bất kể, chẳng đếm bao nhiêu quả, tôi nổ đùng đoàng, đến khi nghe Tám la : nòng súng chảy rục rồi thì tôi thở hồng hộc mới ngưng lại.
Nhìn quanh chiến trường xơ xác. Khẩu 155 ly gục chúi xuống, nòng rơ vặt vẹo, kế bên là Tám thở khào khào rên rẩm : đú họ, giúp anh bắn mà cũng bải hoải tay chưn hết trọi. Trông cả hai thảm cách gì, nòng súng tôi thun lại không nói làm gì, Tám phụ mà bạc đạn cũng bị lệch, đùn đùn thứ gì ra đặc sệt, màu trắng đục, thấy mà ghê.