Tám - Chương 64
Hai đứa tôi đến khổ vì cái xe cà tàng và rệu rã đủ chỗ. Tám chê tài lái xe của tôi dở ẹc : tay chưn cứng đụi, làm ăn chẳng nên thân, còi kêu to thế mà bóp nghe tịt tịt, chỉ tài vẹo bên này lặt bên kia. Thế nên một hai cô đùn cho tôi việc thăm dò và xem xét cỗ máy, còn cô dành tay lái một hai ăn thua đủ với tôi.
Trong khi tôi hết mằn con ốc này đến bạc đạn nọ để chữa cháy vì món nào cũng bị sứt mẻ và bể dầu, nhễu nhớt, mỡ cả ra thì Tám khư khư ôm lấy cần số, dận ga, xổ dốc, chạy băng băng, bất kể lùm rừng, ổ gà, bụi gai, đường hỏng.
Tôi bụm khư khư hai tay mà bạc đạn vẫn lặc lìa, ốc khoen tả tơi, mùi tanh đùn ra ớn ợn. Tôi kêu lên toai toái : mỡ nhớt đổ túa lua thế này thì thấy đường đâu bắt vít vô chặn nó khỏi nhễu ra. Tám mụ mị nào có nghe ra lời tôi nói.
Em mải say sưa bẻ cần số, hết gặc lên lại gặc xuống, hết tạt ngang lại bẻ dọc. Có lúc em như mê muội bụm hai tay giữ chặt lấy tay cần và hét inh : tránh ra, xe đổ dốc tự do, nghễnh ngà nghễnh ngãng nó đụng chết ráng chịu.
Em đăm đăm nhìn về phía trước, ngả ngớn vặn tay lái ào ào, còn bao nhiêu chân ga em đạp lút, tới đâu thì tới. Tôi hét lên lưu ý em : lái xe phải tỉnh táo một chút, nhắm tịt mắt lại, ôm khư khư cần số, lỡ nó cán hố, lên bờ hay đâm xầm vào gốc cây, bụi rậm, chết uổng mạng sao.
Tám ư ư chê bai : đàn ông mà nhát, mẹ họ, tui cầm cần số tui cóc sợ, mà cha được tui lái êm ru lại ngán là sao. Tôi hơi khó chịu nên cự nự : nhưng mà người ta lái xe mở mắt trân trân còn chẳng ra sao, bà lái xe nhắm tịt mắt lại, ai chẳng thấy ớn.
Tám cũng câu mâu nào kém : ông cà khịa tui mà hổng nghĩ tới hoàn cảnh ông. Tía đời, cần số người ta dẻo đeo, gặc vô là nó vừa khảm, im re hổng bật, còn thứ của ông hết đát, gài vô nó lại bung ra liền, tui hổng chụp hai tay để nó văng ra, bể mỏ tui hay xe dzìa số “ mo “ trôi lăn bậy bạ, sao cha nội.
Tôi ngẫm nghĩ : em nói cũng có phần đúng. Xe xài lâu ngày, cần số sang đùi đụi, cắm hết chỗ này cắm sang chỗ kia, biểu sao nó hổng mòn, hổng rụi. Nó còn tàn tàn là may, chớ nó ỏng eo bật vô bật ra, có nước ăn cám xú.
Thôi, tôi không thèm nói tới nói lui với em nữa, ai lo phận nấy cho yên việc. Tôi rà rà ổ bạc đạn, khoắng khắp nơi, bỗng nghe Tám ré lên : chỗ cái hòn bi nó rớt ra ông hổng mò chặn lại, nhè ngay cái lỗ nhớt ông cứ cào toe, biểu sao nó đứng đổ mủ, đổ mùi ra. Tôi cũng câng câng la lại Tám : bà trách tui chớ sao đang chạy số 2 bà lại kéo giựt ngược sang đại sang đến lên số 3, lỡ bà làm gấp nó gãy mẹ cần nghẹt cứng thì lấy gì xe nhúc nhích.
Tám đáp tỉnh bơ : tui ưng chạy kiểu nào thì tui gặc cần số theo kiểu đó, được hun ? Tôi thích tới thì tới, đang tới muốn dze thì gặc dzìa số dze, lỡ muốn mau thì đẩy nhàu lên số lớn còn muốn du dương thì tui để “ poăng mo “, ổng hổng ưng cũng chẳng được, bới cái cần số bị tui chiếm bố nó rồi, chạy đâu cho thoát.
Tôi nghe mà ớn xẩu mình, nhè cái cần số của xe tui mà Tám như độc quyền em sử dụng thì tiêu tùng là vốn. Thôi thì lỡ dại đành nói khéo để em nó thương. Tôi cà kê : tụi anh mà cưng, có bi nhiu để mần ăn rỉ rả, em giận làm bể hộp số, chắc anh chit, cưng ui !
Tám cười hì hì : coi dzị mà nhát, chơi mà còn sợ, cuỗm dzợ người mà ngại bị phang, miệng ông ì xèo xưng anh hùng mà vừa đéo vừa run. Chưa bao giờ tôi nghe em tả tâm trạng tui đầy đủ và ăm ắp chưn cẳng rành rành như thế nên lại nhún : ăn gỏi dzợ người mà em xúi anh làm như xài đồ nhà, coi sao được. Vuốt mặt phải nể mũi, anh hỏi thử em, giả như có tay nào nó leo đại lên xe em, nhè cái nệm nó cứ nhún è è, còi kiếc gì nó bóp loạn xạ, rồi nó xóc cái xe lên, dọng cái xe xuống, xấc bấc xang bang, thằng chồng em nó có đứng trố mắt ra đó nhìn mà câm như hến hun ?
Tám đang hăng cái việc sang số mà cũng nói vô bằng được : ngu gì để chình ình xe cộ ra cho thiên hạ nhún mà còn cho chả thấy. Chưa chi Tám cười khẹc khẹc : bởi anh lái xe tui chạy lổm nhổm từ sáng tới giờ, có thấy ai rớ tới khện anh cái nào chưa ?
Tôi đến thua các bà, khi mà con tim các bà thánh thót và bộ đồ lòng các bà gõ binh binh thì cách chi các bà cũng lặn êm tìm chỗ tập lái, hông để chồng con biết. Có vậy, kèn kệ mới ré phom phom, tay lái mới tròn vo, đầy ắp và nệm ghế mới xục xịch nhảy chồm chồm.
Tôi liếc nhìn sang Tám, em vẫn đăm đăm nhìn vô phía trước. Em lặng mình vắt vẻo xàng dẻo nhẹo và lăm lăm gặc cần số triền miên. Tôi cũng bợ chặt lấy cái bạc đạn mà xoay vòng vòng, cả hai thi nhau gào dzô ta kéo gỗ làm đình, vui phải biết.
Một lúc Tám kêu nhong nhỏng : giữ lâu, mỏi tay rồi. Và em khờ khạo nhả cần số ra. Bởi em buông mạnh nên cái cần còn đà rung bần bật. Tám bèo nhèo : xe cũ mà cũng còn hăng, mẹ tổ, cần thả tự do mà còn gật gật chào lịch sự
Tôi lơ đãng bợ lấy hai kèn bóp tí toáy, Tám reo lên : ai dè cho nước anh một chút mà bóp kêu re re hay nhen. Tôi được khen nên ráng trợn mắt trợn mũi giữ bóp chặt. Kèn kêu như còi báo động, ổ bạc đạn như vào hùa, đùn sền sệt cái chất mỡ cả cục ra.
Tôi rối rít ca : hay hén, bóp còi mà bạc đạn ói nhựa. Tám cự nự : lãng nhách, ông đụng tới cái dây chuyền sản xuất thì guồng máy ào ào nhả sản phẩm ra, có vậy cũng hí hửng, tưởng đâu ông tài thiệt.
Tôi quê dàng trời, chỉ nói vớt : hùi này em tiến bộ nhiều da, hèn chi anh càng ngày càng lụt. Tám có vẻ thương hại nên trách yếu xìu : lái xe thì lo lái xe, mò sửa ổ nhớt thì lo mò cho được việc, mắc gì anh xía lung tung, làm em nực em điên tiết lên cự bậy.
Xong Tám gạ gẫm tôi : tụi mình xa thì nhớ mà gần thì mải lo hục hặc nhau. Thì giờ đâu có nhiều, hổng lo vui mà lo hơn thua chi cà. Rồi em dỗ dành tôi : đây em thường, anh ngậm chút đi để cái miệng bớt bép xép. Bú no đi rồi ngủ cho em nhờ.
Tôi nghĩ bụng bắt bú mà dặn ngủ, mụ nội tui cũng hổng làm nủi, nữa là tui. Nhưng kệ, đàn bà đã phán là chân lý nên im im thi hành lệnh cho xong. Tôi bóp thè lè hai cái vú của em và rúc vào bú tì tì không chán.
Tám ngả rụi ra, nằm khểnh dựa đầu vô cái gối, đưa ngực ra cho cao để tôi ngậm sát rạt. Tôi nhay nhay cái đầu vú lệch qua lệch lại trong lưỡi miệng, uốn éo cho cái quầng vú thấm đẫy nước miếng tôi, còn một tay tôi bóp vê vào cái đầu và quầng vú bên cạnh làm Tám thở khào khào.
Có hồi tôi bóp nhẹp cái vú còn cái miệng thì kéo giựt cái núm ra lôi nhay làm em phải xốc tồi nằm hẳn lên người em cho đỡ rạo rực. Mắt em sáng còn hơn sao hôm, sao mai, cái miệng giẩu và bóng láng, liếm xoành xoạch môi cho ướt đẫm.
Tôi càng lôi dài cái đầu vú thì Tám càng nạnh một bên lên cho tôi cắn nhay. Tôi vừa làm vừa giụi mặt mũi vào khoảng ngực khiến Tám càng khùng điên lên từng lúc. Ban đầu Tám còn khè khè như con rắn ráo, sau thì ư ư như con mèo ngoan và cuối cùng thì xiết lấy hai hàm răng mà rên rỉ rả.
Tôi biết Tám đang lên cơn nên càng bú nút và cắn nhay mạnh, Tám quằn người, lăn trở và hai tay nhỏng nhảnh nhấp nhô. Tôi mần tới, em căng cương người lên, bất đồ văng tùm lum : nứng quá, anh làm em nứng chết được.
Tôi giữ một bên vú, vẫn cắn nhay lừng lừng còn cái tay vô duyên tôi lần mò vô giữa hai đùi Tám mà kiếm cái chỗ hẻ nhét gọn ơ vô giữ. Tám bị kềm ở trên lại bị chèn ở dưới nên cứng họng. Tôi quơ lùi xùi và khóa miệng Tám bằng những cái nút lưỡi dài tưng.
Tám quẫy lăng xăng rồi đổ ụp xuống. Tôi nút mấy cái vào vú thì Tám vùng đỡ tôi lên mà nói : em nứng rồi.