Tám - Chương 63
Dùng ngón tay, tôi khảy phều phào trên cặp vú Tám. Thỉnh thoảng tôi lại giụi mớ tóc hay chĩa mũi vào hít loạn xạ. Cặp đu đủ chin của em xọp xẹp dưới chót mũi tôi. Tám đang nằm thở chẳng ra hơi, cũng cố khề khà hỏi : tui hổng hiểu ở đó có thứ gì mà ông chúi nhủi vô liên tục, hửi ngai ngái mùi mồ hôi chớ có gì đâu !
Tôi chẳng thèm nói vô nói ra, cứ xoắn lấy cặp vú em mà giăm, mà đun, mà rà, mà chuốt. Tám bực mà cũng không chịu đựng nổi nên hét cự : ông rúc như con nít làm nhột tổ mẹ. Hai giò em đạp quơ quơ như muốn hất tôi ra.
Tôi phải vội vàng nằm đè lên án ngữ để em đừng quẫy, rồi ôm khư khư cặp tuyết lê mà vần cho bõ. Tám ì ạch thở cằn nhằn : chưa hết mệt, cha còn đè lên thì chết cái chắc. Tôi lụ bụ đáp trả : ai biểu em chống cự chi, ráng chịu.
Tám đớ người ra, nằm im. Tôi khen bá vơ : đó, em ngoan như vậy thì ai hành em làm gì. Nhẹ hổng ưng, ưa nặng, còn kêu. Tám nhìn tôi lơ đãng như không thèm chấp nhất hay đôi co. Tôi hít một hồi nữa thì buông bỏ cả hai tay, nằm lăn khỏi Tám.
Tôi nhìn trân trân lên xà nhà, nghe râm ran một nỗi buồn len lén. Tám thấy lạ nên dõi theo. Tôi thấy lòng duềnh lên một chút gì nghèn nghẹn. Tôi nói rất khẽ : chừng nào em vê ? Tám bỗng nhảy nhổm lên, dáo dác nhìn tôi : sao khi không anh hỏi ngang phè dzị. Bộ anh chán roai nên muốn tống khứ em đi hả ?
Cặp mắt tối bỗng sầu thảm kinh khủng. Tôi lờ quờ đưa hai bàn tay lên vuốt lấy mặt. Tám bâng khuâng nhìn tôi theo dõi. Tôi nói mà không chủ đích nói với ai : trước sau gì em cũng phải chọn lựa cách đó thôi, vì có năn nỉ em cũng đâu chịu ở lại.
Tám như bỗng xụm xuống, mắt lờ đờ, hai cánh tay thừa thãi. Tám nói nũng nịu : em đã tính dzìa đâu mà khi không anh làm em sầu ứ nhựa. Rồi Tám vả lả hỏi dồn : hay tại em hổng chịu để anh phá giỡn nên anh giận.
Tôi nói bãi bua : nào phải như thế, nhưng anh bỗng thấy chán phè. Càng ôm, càng vọc em thì mai mốt em đi rồi, anh càng nhớ da diết, chớ ích báu gì đâu. Tám nghe âm u như trời sắp đổ mưa, hai mắt chớp chớp chừng như sắp nhỏ giọt.
Căn nhà bỗng lặng hẳn đi, nghe rõ tiếng u u của con lằn, con muỗi bay vo ve đâu đó. Thấy tôi dài mặt ra, Tám gạ gẫm : thì đây, anh nghịch nữa đi, đừng xẩu mình coi kỳ cục lắm. Tám căng căng mình, hẩy đôi vú ra tựa người nhử con chim, con cá.
Tôi những muốn thỏa hiệp, nhưng vẫn còn cố làm giá cao : em cất đậy chúng lại dùm anh, đừng mời mọc anh chi nữa. Tám hứ hứ và lại dỗ ngon dỗ ngọt : anh sao lạ, mới hục vô như ăn cướp, giờ chẻ hoe, chê ỏng chê eo.
Và Tám bợ hai tay nâng cặp vú lên, nhìn đăm đăm nhử con nít : vú lớn ngon như vầy mà chê, thiệt chịu đời anh hổng nổi. Tám tự động lăn kềnh vào gần tôi, cố tình chạm đụng tứ tung và khuyến dụ tha thiết : ôm em chút coi, để ở truồng lâu em thấy lạnh.
Tôi lơ đãng ôm lỏng lẻo em vào người. Tám xun xoe quặp giò gác ôm chầm lấy tôi, cọ quậy, cố tình để háng, hông xáo xào làm tôi kích thích. Chừng thấy tôi có vẻ chẳng vồ vập thì Tám ngồi xốc dậy hỏi rẹc rẹc : chớ anh mắc chứng gì lạ dzị.
Em đứng xạng chưn thành hình chữ V ngược, lừng lững trước tôi. Nhìn lên tôi thấy hết mọi thứ. Hai cặp giò Tám như hai cột ngà thẳng tuột, chỗ háng tạo thành một nét chẻ rộng tênh, còn cái húm nhẵn hoe, tôi có cảm tưởng nó đang chép chép miệng nài nỉ.
Tôi xoay mặt nhìn sang hướng khác, Tám vội vàng cúi xuống giữ không cho tôi chuyển xoay. Tôi vùng vằng giãy ra, Tám ngồi ịn ngay bàn tọa lên khoảng mặt và dí nguyên con sò lên chót mũi tôi nhấn nhấn.
Nàng nói đỏng đa đỏng đảnh : ưng thấy tổ còn làm bộ. Em nhún nhún hai giò, đẩy đưa con sò dện kìn kịt vào mũi tôi. Tôi lấy tay bợ mông em nhưng em trị lại, dính nhau xà nẹo. Em nói hớt hải : em hổng chịu đâu, anh phải ôm hít lấy chỗ đó của em đi, đừng hành em nữa, tội nghiệp.
Chưa chi nước mắt nước mũi em đã nghe xì xoẹt. Rồi em khư khư đè hai tay kềm lấy khuôn mặt tôi mà nỉ non than vãn : em muốn được anh bú nút rồi, em xin lỗi, anh đừng giận em. Cái sẹo của em hết giùn lại doãi, hết nhúm lại nhăn, một chút nước nhờn nhờn vương ra, giăng dài theo bờ môi.
Mùi gây gây và ngai ngái của khí dâm trộn mùi mồ hôi và nước mới làm tôi bị lọt vào một mê cung đằm đằm. Tôi nhìn cái miệng hang lúc méo lúc tròn, xục xa xục xich mà thấy lâng lâng trong ruột. Tám đang sụt sịt mà cũng la reo : nó dựng lên rồi anh và em vội đưa tay cây gậy của tôi nắm chắc lấy vuốt ve, cưng nựng.
Tôi cương người lên, cái dùi đục dài ra. Tám xoa xoa từ gốc ra ngọn, vọc vọc kéo lớp da bọc qui đầu thụt thụt thò thò. Em ắc ê trên bụng tôi và hỉ hả vui ra mặt. Tôi bắt ngộp nên nói lúng búng không ra hơi : nhổm lên cho anh thở.
Tám nghe theo liền, hai giò em kiếng cao, cặp mông lồ lộ rõ cái đường hằn chẻ sâu từ phía trước húm ra sau đít như đường pa ra bôn mồn một. Tôi nhìn ngược lên hai vú Tám nặng, chùng chình đung đưa, như cặp dưa bở trĩu cành.
Tám đang cố dụ khị tôi đè vật nàng nên hai đầu vú căng tít lại, tôi có cảm tưởng như vừa ngậm mút chúng bỏ ra. Tôi phải cố để không vói tay chụp bóp và vê lăn chúng. Tám liếc thấy vẻ sa đà của tôi thì càng lắc lia phần háng trên mặt tôi.
Cái sẹo nhang nháng xàng, không còn sợi lông nào nên chành bành, múp míp ra cả tảng. Tôi khen đại khen để : cạo đi coi có nét đó chớ. Tám bặp ngay vào góp ý : đàn ông sướng thiệt, muốn cạo là đè ra cạo, cạo rồi còn nhìn ngắm thỏa thuê. Còn tụi em, tiếng là của cải của chính mình mà có thấy rõ nó ra sao đâu chớ.
Tám nói thế là có ý ghen tị, tôi đành phán lời : tại em hổng muốn chớ khó gì đâu mà ca thán. Tám dơ mấy ngón tay vỗ bạch bạch vào chỗ trống toe và phân bì : nó nằm ở dưới lườn như vầy thì nhìn sao cho được mà anh nói dễ ợt. Tới em mò mò rờ tay mà cũng đoán đoán lơ mơ.
Tôi ngồi xoạt lên, Tám hỏi nhóng : chớ anh định trốn đi đâu mà lăng xăng dữ dzị. Tôi nói hối hả : chờ chút và tôi nhanh chưn chạy biến đi. Tám hớt hải nhìn theo. Tôi a vô buồng, lục lấy cái gương soi và lăng xăng chạy ra chỗ Tám.
Tôi hồi em ngồi xạng hai chưn lên giường, để nghiêng cái gương vừa tầm ngắm của em và xúi : đó nọ, em nhìn cho mãn nhãn đi, để ấm ức kêu là hổng thấy gì hết. Tám xục xịch co chưn này, nghếch chưn kia, nhún tới nhún lui, ướm ướm dòm dòm, bật cười khan một mình : nhìn dzị tổ.
Tôi đá vào : anh thấy nó đẹp tàng trời mà em chê. Tám có vẻ lắng nghe rồi diễn tả : nó có lông coi còn đỡ tục, cạo nhẵn đi rồi, nó nhăn nhở lúc nào cũng cười, coi ớn ợn làm sao. Chưa chi Tám đã vội bụm che lại và nói hất ra : dẹp, cất, hổng để tè he ra nữa. Tôi bỏ tấm gương xuống, giữ lấy bàn tay che của em mà hất bỏ ra.
Tôi nói không ngưng : em chê nhưng tui thích. Bỏ ra cho anh ngắm, kẻo anh giận bây giờ. Tám nghe muốn điếng hồn nên thả rột tay ra. Tôi đằn em ngã ngửa ra và nhấn toẹt toẹt làm em nhột. Tôi kéo giãn hai mu và chặn ngón tay cho cái lỗ banh rộng, như phản xạ Tám rặn ì ì, cục thịt lồi nhấp nhô, nước rịn ra nhoang nhoáng.
Tôi thôi miên vào hột thịt bé tẹo ở góc trên cái sẹo. Nó như bị chiếu tướng nên cũng xun xoe nhay nháy loạn lên. Tám nín thở giữ nguyên thế ngồi chồm hổm và hơi bật ngửa, nàng sợ tôi lại giở chứng man man nên phó thác mặc tôi nhìn cho đã.
Tôi vón vón lấy cái mu, nhận xoẹt xoet làm cái miệng méo qua méo lại, đùn tí bọt nhớt ra và tôi chọc quê Tám : chưa chi đã nhễu nước, nhễu dãi. Tám cọ cựa bắp đùi, cái sẹo bặp bặp, tôi vét ngón tay thành vòng tròn làm Tám xôn xao từng lúc.
Tôi bảo em : bây giờ anh đè em ra bú nút một lúc thì em tính sao ? Tám nói bâng quơ : anh muốn sao cũng được, mắc gì phải hỏi em chi nữa. Tôi lùa hai ngón tay vào cái lỗ, ấn sâu dần và ngoáy ngoáy mò mò như tìm hột đậu, hột mè rụng rơi đâu ở trỏng.
Tám nhổm nhổm người lên theo ngón tay xê dịch của tôi. Hai vú em rộn lên sáng bóng.