Tám - Chương 62
Thưa với các quý vị : thằng tôi đã từng bao lần ăn nằm chết giấm chết giúi với em, đã từng bò lê bò càng vì những cơn đấu võ triền miên không dứt, vậy mà tôi vẫn ấm ức chưa đừng nhìn em thỏa thuê chán mắt một lần thì quý cụ có chịu tin cho thằng em này chăng ?
Thế mà đó là sự thực mười mươi mới cay đắng cho tôi. Ngày trước ở nhà bác lo đánh trộm, cứ đêm hôm là du kích bò ra rình rập quăng bộc lôi, đánh đến đánh đại rồi lo rút, sợ bị tóm. Bẵng đi một thời gian, thân tù tội mù trời mù đất, còn mong đâu có một ngày về, cơm ăn chẳng đủ thì súng ống có hỏng hóc cũng đúng thôi.
Nói các cụ bỏ qua, giá lúc ấy có mợ nào cởi ra, bọn em chỉ như kim đồng hồ điểm 6 giờ, rồi lắc đầu “ cơm hè “ chứ vác mang, xung kích gì nổi. Chả thế, dăm thì mười họa đi lao động vinh quang, gặp vài em hở hang thì cả bọn cũng chỉ biết đưa mắt nhìn thờ ơ, rủng rẳng.
Được tha về, nội bị vợ con giáo dục cũng đủ xìu xìu ển ển, còn mần ăn ra quái gì đâu, lắm khi bị chê : ông cù lần tổ. Sang đây lo đi cày thiếu điều tối tăm mày mặt, chứ không thì đến tháng nó hất bố ra đường, thành ra có du dương, cũng như con chuột thập thò, cắn cái rồi chạy cho lẹ.
Đến đùng cái gặp lại Tám, em láng lẫy, thấy kim cũng nhúc nhích từ từ, lên 3 giờ, rồi thêm một nấc, cứ thế, cứ thế. Cái trò để lâu chóng cùn mà đâm hoài tựa như cái ba don nét càng vung càng ngọt.
Tám vốn cũng tình trạng lưu vong như tôi nên khi rổ rá cạp lại cứ tưởng đằng ta còn mạnh cui cui nên khen lấy khen để. Tôi huých em cú nào rồi cũng sùi hết bọt mép ra, nhưng cái trò lỡ ăn khó nhịn nên ráng, ráng, ráng.
Bây giờ tôi vừa choảng em 2 phùa liền, em ngả ngớn ra thăng một đường thẳng cẳng. Em không cần che đậy làm chi, mắt ríp lại và phom phom lên đường cho sướng. Em thong dong tựa tiên lạc xuống trần, năm nguyên con như thời ông A Dong bà E Và vừa quen nhau thuở trước.
Tôi nhìn sa bàn chiến trận của em mà tấm tắc khen ông tạo hóa khéo ra tay. Chỗ đồi cao thì cao đến ngọn, lại không lẻ loi mà đủ cặp đàng hoàng. Rồi nước sông, khe suối, đào lạch, rừng sâu, ông ra tay nặn rạch ròi, phóng túng.
Giá trước chỗ tùm hum, rậm rạp chỉ tổ cho mấy anh núp lén vào bám trụ nằm vùng. Bây giờ được tôi tẩy sạch trơn, chỗ nào coi cũng múp, láng coóng và lau ly, sạch sẽ. Tôi nhìn cái ụ truyền tin, chẳng có chóp ăng ten nào mà trông hùng dũng ra phết.
Ụ này đối xứng với ụ kia, chẳng lầm lẫn vì chúng lù lù, cân xứng, lại thêm cái lớp phủ đỏ hoe, chém chết thằng du kích nào ngu đến mấy cũng biết ngay là trung tâm sở. Thế nhưng dạo kia bình thường cái chóp ụ liền lịt bằng bằng thì chả hiểu sao sau nhiều lần đụng trận tự dưng hai đầu ụ của em bị cứa xoẹt một đường ngang.
Đó là lần đầu tôi nhận ra khi đứng tần ngần nhìn không chớp. Cha mẹ ui, đã thế chúng nào chịu nằm im, cứ rúc ra rúc rich, xục xịch tụt thò. Tôi những chỉ muốn đặt ngay miệng vào khều và mút xem chúng ra sao mà ngại không dám.
Chẳng phải tôi sợ em không ưng mà vì thương em mệt nên dành cho em ngáo một lúc. Thật không còn gì khổ sở cho bằng thấy vú em như “ thuốc ngon nửa điếu “ mà cứ phải trơ mắt ếch ra nuốt nước bọt chịu re.
Chả biết em nằm mơ hay bị ám ảnh thứ gì và em thở rì rào như báo bão. Hai vú xập xình còn hơn nhạc vàng, nhạc đỏ, tình tang điệu pa dzô đốp, lại đến xì lô, cha cha cha. Chúng lên, chúng xuống, réo rắt, ngân nga, làm tâm hồn tôi gào khản cả cổ.
Còn người em bung ra co vào, hông này khoe, mông kia rộn, vắt vẻo cái sẹo khi nở khi giùn. Nó nhâng nhâng cái đầu nhẵn thin, thè thè, kẹp kẹp, coi thiệt nực. Có khi nó trề dài môi ra như nhạo báng tôi, cái của lồi lồi ở trong thụt thò thấy ghét.
Đã thế thỉnh thoảng em lại mài hai chân miết như mài mực. Nghe êm ru mà tôi lại có cảm tưởng như em đang đay nghiến con sò. Nó ứa nước ra các cụ ạ, y như con cua, con cáy, con đồn đột nhả bọt ra mới tục.
Tôi nuốt ực ực nước miếng theo nàng, cứ ngỡ hai đứa tôi đang dành cạp cái lõi ngô nướng. Tôi bị mê muội, thôi miên đến không còn tỉnh táo nữa, cứ ước hết điều này đến điều nọ, liên miên. Em cứ phăng phăng chìm vào giấc điệp, làm cho “ kẻ trong mưa gió, người ngoài chân mây “ nhìn nhau mà chẳng nói.
Chợt em cựa mình vươn vai tỉnh dậy. Thấy tôi ngẩn tò te, mắt tròn xoe như bị hốt hồn thì em hỏi : anh làm sao tự nhiển đơ ra vậy. Tôi xẩu mình hết cỡ vì không dưng lời em như cây gậy chỉ huy, phang một cái, dàn đại bác ngỏng lên sẵn sàng tác chiến.
Tám bật cười khi thấy tôi lụp chụp tìm cái pông xô ngụy trang che ổ pháo. Nàng nhỏn nhoẻn tía lia : đậy với điệm gì nữa, đạn nạp vào rồi, tầm súng đã nhắm đúng mục tiêu, anh chạm vô nó nổ sảng thì quẹo luôn nòng chết tiệt.
Tôi lí nhí chữa cháy : thấy em nằm thoải mái, hang hầm bày hết cả ra, anh đang tìm một thằng dân quân đoàng một phát thì em tỉnh dậy. Tôi đưa tay xoa xoa dưới cằm, mẹ tổ, râu ria chạy trốn đâu, chẳng còn một sợi con làm thuốc cho đỡ chuế.
Tám thấy tôi cặp rặp thì giảng hòa : em biết rồi, đàn ông là như thế, có gì đâu mà anh phải mắc cỡ. Rồi em cù rủ tôi : lại gần đây em biểu, để đứng lâu nó gật gù anh nhốn nháo cả ra. Tôi như đứa trẻ ngoan xề xề lại gần Tám.
Nàng choàng hai cánh tay ôm gọn lấy tôi, xoay phần mặt tôi vào cặp vú của nàng. Nàng gạ gẫm : nói em nghe, anh nhìn gì nãy giờ mà nôn nao, cập rập dzị. Tôi chối bay chối biến : nhìn gì đâu, thấy em ngủ say, đẹp như thiên thần nên anh tấm tắc khen ngầm một chút.
Tám rành sáu câu vọng cổ nên đĩnh đạc : anh xạo ke, nhìn ngực, nhìn háng em, còn bộ tịch. Tôi bị bắt con bài tẩy dấu ở dưới nên định xí xóa xịp bài, Tám vội chữa : đàn bà để hở thì nhìn thả ga thui, mắc gì chối. Tụi em mà thấy mấy anh ở truồng, cũng ùa vô nghía vậy. Đó là công bằng và tự nhiên mà.
Tôi thầm cám ơn cái cục thông minh của em sao mà hay ho đến thế. Tôi khen vuốt đuôi : em đúng là bậc thầy, hèn chi thằng chả chết mê chết mệt. Tám đột nhiên rầu rầu : đang yên đang lành, anh đem chả vô trỏng làm em sượng ngắc.
Tôi vội chữa nên hỏi bứt ra : anh hỏi em điều này nghen, thường anh thấy dzú đàn bà nó láng e bằng phẳng, chớ đâu như em bị cứa ngang nơi cái núm. Tám phăng phăng kéo từng cái vú lên nhìn, nói tỉnh queo : ờ hén, ngộ thiệt.
Chợt nàng vặn vẹo cật vấn tôi : ngoài dzợ anh ra, anh còn nhìn thấy vú ai mà coi bộ rành phê phán rẹc rẹc vậy ? Tôi quính quáng nói xiên nói xẹo : thấy ai đâu, ba đứa con nít ở trần thấy thì đoán đại mới tò mò hỏi mà chưa chi em đã nghi tới tấp.
Tám xăm xăm nhìn vào mắt tối : ông mà tử tế cỡ đó, chắc tui có phước. Mắt ông đảo lia đảo lịa, chớp chớp nháy nháy, nhìn ai tự như muốn lột người ta ra, ở đó mà nói ông hiền. Song rồi nàng cũng nói cho tôi nghe : em nhớ hồi đó má cũng dzậy, em chất vấn thì má hô tại tụi bay đứa nào đứa nấy nút như chó, biếu sao nó hổng nứt chè bè ra.
Tám vô tình nói mà lại nhìn tôi sâu thẳm làm tôi nhột nhột. Hổng hiểu cái khoản bu nút như chó của nàng có tí liên hệ nào mí tui hun. Tôi định đem câu đó hỏi thì chưa chi Tám đã khỏa lấp : anh thỏa mãn chưa hay còn muốn biết thêm gì khác.
Tôi vờ vĩnh thưởng cho em một lời khen bằng cách ôm xà nẹo em mà hun trờ hun trật lên hai cặp vú phều phào như cặp bong bóng lợn. Tám cười rich rich la nhoai nhoái: bớ người ta, cha này đòi bú dzú.
Hai đứa tôi đeo lấy nhau cứng ngắc và choáng choàng lên nhau như một đôi sam.