Tám - Chương 61
Nhìn Tám ràn rụa nước mắt nơi đuôi mí, tôi xốn xang quá đỗi. Tôi càng ôm chặt lấy em dỗ dành : có gì đâu mà em khóc ? Tám rúc rúc mặt vào khoanh ngực tôi, giụi lệ vào mái tóc, một chút ươn ướt dính lem nhem. Tôi thỏ thẻ bên tai em : nín đi, khóc nhè xấu lắm.
Tám nũng nịu kể tội tôi : nhưng mà anh hổng nghe em, làm em buồn. Tôi quính cả lên, quên béng mọi chuyện. Tám bù lu bù loa than thở : em nói anh giụt đám lông đó đi, anh hổng ưng, anh muốn làm khổ em, anh muốn em chết súm để kiếm bồ khác mà.
Đúng là oan ui ông địa ! Tôi vừa hãnh diện vừa bực, cái chuyện tôi cất mớ lông húm của em là do tôi có mục đích riêng, mắc gì em vơ vô bắt bỏ. Nhưng cứ cà kê thế này thì em sẽ không ngưng ấm ức sụt sịt nên tôi đành chọn một kế.
Tôi rút nhanh cái khăn lông liệng xuống gầm giường, kháo : đó nọ, anh liệng đi roai, chút nữa anh đem ra thùng rác tẩy đi luôn, nín đi, để anh thương. Và nói tôi và rúc đầu mũi vào sau gáy em hít hun, quậy xà ngầu cho em nhột.
Tám ré ré và cười như mếu liền tức thì, tôi lãng mạn liếm sạch những dòng lệ ướt của em, chót lưỡi lia tới đâu, da mặt em gợn lên lăn tăn tới đó. Miệng tôi tập trung khêu gợi, một tay chộp chộp bóp vú em, trong khi bàn tay chủ yếu của tôi tung hoành giữa khoảng háng em nghe tróc tróc.
Em rướn hổng nưng người lên, bàn tay nghịch tinh của tôi bện sát vào cái sẹo, mằn mò xoáy rứt, thắm hiểm hầm vách, tường ngăn, Tám nhợn lên kêu hích hích nho nhỏ. Tôi day, tôi khều, tôi đùn, tôi nạnh, Tám cứ bung người đu đưa theo những ngón khảy phanh phách của tôi.
Tôi liếm vành tai, tôi rà lỗ mũi, ồ ạt xâm nhập nút lưỡi em và tay nhồi bạo lên đồi vú dầy căng đang ượn ẹo vì bị các ngón tay tôi làm méo móp loạn xạ. Tám đớp đớp muốn nói gì đó, nhưng tôi đã khóa chặt miệng em giữ im.
Tôi tăng cường lực nơi bàn tay chúi ở háng. Tôi dàn trải cái sẹo mỏng ra và tha tha cho mềm, cho rộng. Các đầu ngón chưn và gót em lích kích duỗi co, có lúc em kẹp chặt hai đùi lại để ngón tay tôi đang bị giam trong hang hùm búng te te, hoặc cào lùa lụp cụp khiến em gồng người lên mà hít hà bằng tia mắt sáng lóe.
Tôi giữ gọn em trong vòng tay tựa như những vòng dây thít em càng lúc càng chặt. Những múi thịt em gồ săn lại làm tôi càng bị cuốn hút vì cái dáng uỳnh oàng của chúng. Tôi vun vón cái vú Tám thành một cục dẩu chìa ra, tôi chuốt nút tí tách và khen rối rít : ngon tận mạng.
Tám lao chao như con đỉa. Lợi dụng lúc tôi lơi miệng bú vú em, Tám kêu inh lên : sướng mê mẩn cả người. Tưởng rằng em nhột sẽ thun người ai dè em lại kiễng cao vú lên cho tôi bú mới đã. Tôi nhai rau ráu, cái núm vú xật xừ trong răng lưỡi tôi, quầng vú nổi tấy lên, tôi nghiệm rõ những hạt sữa vón căng lúc nhúc.
Tôi tấn kích bằng 3 mặt giáp công, em a tòng theo, tạo cho tôi có nhiều dịp làm cho em kich ngất vì nổi nứng. Em kêu ư ư từng nhịp, xả lăn vào giúp sức với tôi. Cái húm em lệch lạc, nước trào ra từng đợt. Khi em căng nứng, em còn hất ngược húm lên, làm mớ bộ phận bên trong đụng ầm ầm vào mấy đầu ngón tay, em lắc, em nhún mà tôi cũng muốn té đái.
Tôi rì rầm khuyến khích : thấy em nứng, anh đã hết sức. Anh muốn em bể toác loác ra để các cục nứng, dây dâm đứt tèng beng cho chừa. Tám nhèo nhẹo vừa trách vừa thách đố : anh làm em rã rời thiệt, em chết lên chết xuống, nhưng còn lu anh mới hạ gục được em.
Tôi nổi cáu ngang nên ngưng chiến nơi vú mà chuyển mặt trận sang phía hạ lưu đường thủy. Từ đồi cao, tôi chế ngự hai ổ đặt súng thần công, áp đảo cho chúng không ngóc đầu dậy, rồi tôi ào ạt nhảy dù, thả quân xâm nhập vào chỉ huy sở đánh tới tấp. Tôi đạp ngang các ba ri e và vật cản, lôi các chướng ngại giạt ra và rỉa trọng pháo ào ào vào làm tê liệt phía địch.
Tám phụ họa hét hò, thả lỏng cứ điểm vì biết chắc dẫu có khư khư giữ cũng không xuể. Quân tôi xung phong chiếm các nơi trọng yếu, lùm bụi đã bị giẫy trơn tru nên chẳng còn thằng du kích nào thập thò ám hại.
Tôi ung dung đằn ngửa trung tâm khổng lưu mà khoắng vào mọi ngóc ngách, giựt đứt các dây ăng ten, đánh sập các máy vô tuyến rồi bắt đầu ấn ma níp ra thông lệnh. Tôi vơ hết các tài liệu mật mã hất xuống hầm, bê nguyên cái đài ra đa tấn vô cạnh sườn hầm mà nhấn téc téc.
Tám hốt hoảng la lên : nhấn ma níp hổng nhấn, nhè mông em mà dận uỳnh uỳnh. Tôi đâu dè đã từng hành quân choảng địch mà bị hố ê càng nên nổi sung nói xẵng : có câm miệng lại hun, để lộ tin tức đich biết nó phản công, chết cả lũ.
Tám tắt luôn, tôi mằn mò bóp bóp xoa xoa, tìm đúng cái nút thì nhấn hết ga và giữ trịt mãi. Tám bung háng lên quắp lấy ngón tay tôi la như vừa vớ được thằng địch : đúng nó rồi, anh đấm vỡ mặt nó ra cho em. Tôi ù cả tai nên càng xiết ngón tay làm Tám bất đồ hát hỏng nghe bù trất : í a, tình bằng có cái trống cơm, khen ai khéo vỗ, ấy bông mà nên hoa.
Tôi vốn bực mà cũng phải lên tiếng : choảng nhau hổng lo đỡ đòn, còn hát hò điếc cả tai. Tám nào vừa nên treo trả : tiếng hát át tiếng bom mà lỵ, có vậy quân ta mới làm quân địch điên đầu đành qui hàng hết ráo. Tôi cáu kỉnh nên nhấn càn nhấn đại.
Nào dè cái cần ma níp bị lệch, tôi vồ đúng còi báo động, tiếng chát chúa kêu lộng khắp đường hầm. Tám tru tréo lên : sập rồi, lô cốt đổ rồi, cứu thương, tản nhanh, em quíu rồi, anh. Tiếng anh dài ra không dứt, tôi tá hỏa tam tinh nên xốc cả người em lên mà xáp lá cà đâm huỳnh huỵch.
Em ú ớ vớ chụp lấy cổ tôi, đánh đu, bám chặt và dùng hai giò quặp vào mà lắc phụ với tôi. Dây nhợ còn vướng lòng thòng, mặc, tôi đẩn nhát nào sâu nhát nấy. Em lúc lắc, khi xô tới, khi bật ngửa ra, dù sao đi nữa thì cái hét phôn vẫn ngậm chặt lấy đầu lưỡi lê của tôi không nhả.
Tôi hơi bị lúng túng nên è ạch dựng Tám dựa vào vách hầm, truyền lia truyền lịa tín hiệu khẩn cấp. Em nhỏng nhảnh chọc uê : ngộ ta, đánh giặc mà có kiểu bóp cò bắn đứng. Tôi xi nẹc nói tục : cười cụt kít, mẹ họ ông đâm cho thủng bố nó ra, hết nheo nhéo, bực cả mình.
Tám lì lì ngó tôi. Thấy vẻ bặm trợn ăn thua đủ, em chém vè vuốt ve : nói giỡn một chút mà cũng nổi coc. Người đâu giở hơi giở hám, hùng hục đục đẽo thì hớn hở mà nói tới là nạt nộ. Tôi cấm cảu nói vô : ai biểu, mang vác nặng, mệt bỏ mẹ, làm cho bể tùm lum, hổng khen thì thôi còn phá đám.
Tám xuề xòa chuộc lỗi. Khi không em ngả tếu người ra thách thức : này đây thuận mới lợi, ông giập cho tơi bời đi, hết nhăn nhó. Thứ ông lúc nào cũng hùng hục như trâu, đánh tới đánh tấp, đánh dồn đánh dập, chừng hết xí oách thì phều người mà thở lấy hơi.
Tôi chẳng thèm cãi với đàn bà. Tôi tẩn em vào tường, vẫn thủ chặt giàn cao xạ trên đỉnh đồi mà châm hẩm hành quân tiếp. Tôi phạt bên tả, xỉa bên hữu, lòn ở trên, chui ở dưới, lách qua một bên, vặn vẹo một bên, mũi súng đi vo vo, trơn trớt và ngon lành.
Tám đu theo tôi, hai cánh tay giữ lề vòng quanh cổ, đủng đà đủng đỉnh như ruột tượng gạo xấy nơi thắt lưng chiến sĩ xung phong. Tôi sáp vô thì Tám ưỡn ra, tôi đâm thì Tám đỡ, có lúc tôi nhoáng nhoàng khỉa cả băng đạn thì Tám phụ nạp tiếp dây đạn mới cho tôi.
Tôi yên tâm tả xung hữu đột, mồ hôi thì mặc mồ hồi, mỏi người thì mặc rã rời, tôi triệt sạch đến không còn một thằng nào dám lấp ló. Đến khi mặt trận trở lại bình yên, khói mù trời, hố hầm sập ngả, nhớt mỡ ở đâu rớt ngổn ngang, Tám khuỵu bò lê bên cạnh, tôi chới với giở tay chưn hết vô, bấy giờ cả hai mới chịu ngưng xiết cò.
Tôi lào khào hỏi Tám : em coi mòi còn sót thằng nào chưa ngủm hôn. Tám lí lắc : nó chết ráo nạo roai, chớ hổng lẽ tụi mình ê càng như vầy mà còn thằng bị sót lại. Tôi cười hề hề khen Tám : nhờ có em tang cường quân nên mình đánh đẹp, chiến khu gì cũng vỡ, căn cứ gì cũng tan.
Tám khen vớt : anh hành quân mà hổng giỏi thì ai giỏi hơn. Mẹ tổ, nhảy dù, lính thủy đánh bộ, ông bủa như thế thì đến bố giặc cũng phải hàng, phương chi là ba mớ dân quân du kích, lính địa phương loe ngoe. Tôi như được tưới nước nên trẻ ra : ừ thế chứ, có đâu đánh toàng toàng thì còn ra thể thống gì.
Chưa gì tôi đã hứa : chuyến này anh sẽ gắn cho em cái mề đay, thăng luôn lên hai cấp. Tám nhỏn nhoẻn xun xoe, tôi vuốt má khen : sướng nhé. Mắt Tám nổ đom đóm, hai bàn tay xoắn vào nhau kiểu “ em chả “ thật dễ thương.
Tôi khoái mê người nên vờ vờn em một phát mà kỳ thực là chộp lấy hai vú em xoa một hồi lấy cân bằng thể lực. Em ngả ngớn đổ ập vào tôi, đưa nhích cặp vú ra cho vừa vặn để tôi khỏi vất vả. Tôi bóp nhồi và nắn chuốt thì em đờ đẫn hẳn ra.