Tám - Chương 60
Tuy trong tâm tôi hơi nực vì những lời lèng èng của em, song tôi phải nhẫn nhịn vuốt giận mà giải thích cách tôi đẵn mớ lông húm như thế nào, hầu thuyết phục em để tôi làm.
Tôi cố giữ cho giọng đừng gắt gỏng, rề rà diễn tả nghệ thuật làm đẹp bim cho em nghe. Sự việc nó như thế này nè : em cứ yên chí nằm ngửa người ra nơi giường, anh sẽ lót cẩn thận cái bàn tọa để lông liếc gì rụng sẽ không dính tùm lum, làm dơ mặt nệm. Em cứ bình tĩnh, đừng hồi hộp, đừng sợ, thoải mái dạng toác hai cổ chưn ra, phải hoàn toàn đặt tin tưởng vào tài năng và sự khéo léo của anh.
Theo dõi, tôi thấy Tám vẫn trố mắt thô lố như còn nghi ngại hay chưa vững vàng sao đó. Tôi đành giở tài nói khích em : tưởng đâu em là “ dân chơi cầu ba cẳng “ mà nhát cáy, vậy mà xưng danh “ xả láng, sáng dzìa sớm “.
Tám hứ lên rồn rột : ai biểu anh em sợ, có em ngại anh chia trí là đúng. Ông rị mọ mò vô chỗ của quí của tui, te te tua tua rồi run tay run chưn, đẹp đâu chưa thấy, chỗ này chỗ kia sứt mẻ, tui có nước ăn cám xú. Chừng đó cái húm của tui xục xà xục xich,nó hổng giống mặt anh mà nhăn nhăn như cái bị thì chán chết. Hổng lẽ lúc đó tôi bắt đền mà anh có cứt chó khô gì làm cho nó liền lạc như cũ.
Tôi cười hề hề, chống chế : tại em chưa từng được tui trổ tài dzăng nghệ nên mới lo lo. Chớ em mà thấy công trình gọt đẽo của oa làm cho chị, chắc em cũng thèm thuồng muốn có.
Hai đứa tôi đúng là con nít rặt, ưa cãi dành phần thắng bằng được. Vậy rồi Tám cũng tỏ ra nhượng bộ : thôi thì tui cũng ráng tin anh một lần, đâu anh nói tiếp đi cho tui yên tâm.
Tôi tằng hắng một cái rồi kể : Trước hết, anh tha kem cạo lên đám lông, nó làm em cảm thấy mát mát. Rồi anh cẩn thận cạo xuôi xuống, từ dưới nây bụng em lướt qua hai gò nỗng vun cao, chỗ đó gọi là mu, hay danh từ bác học gọi là âm thần hay gò vệ nữ.
Tám gạt ngang : người ta sốt ruột mà cha còn thêm hoa lá cành vô chi cho dài dòng hổng biết. Cha vắn tắt cái đi còn bắt tay vô mần việc cho rồi.
Tôi nghèn nghẹn nên nói lắp nói liếm : ờ thì cạo xuôi cho em đỡ rát và để em quen dần. Khi lông rụng gọn ơ, anh mới cạo ngược lên cho cùi mộng gì cũng sứt ráo nạo, lúc đó nó trơn lu, láng lẫy, thấy mà ham.
Tôi lại lấn qua cái gọi là xê cờn xì tép : Hai gò mu sạch sẽ rồi, anh xoa xoa ngón tay lần mò coi cái lông nào còn ì ạch thì rớt hết xuống, đồng thời thăm dò coi còn thằng du kích nào bám trụ ở trỏng hun. Có thì anh lôi đầu nó ra, phăng một nhát cho tiêu và chất đống vô chiến lợi phẩm ở cái khăn lông cho em cất làm kỷ vật.
Tám giãy nẩy nhông nhổng : ai đem cất lông húm làm kỷ vật tế chi vậy. Tui hổng thiết giữ ba cái món lộn xộn đó đâu. Tôi lại có dịp tán : em hổng ưng, chớ đàn ông mà được ai cho một dúm, chắc là hí hửng tợn.
Tám ngạc nhiên hỏi : mấy ông giữ mần chi mà gọi là hí hửng. Tôi đía dẻo nhẹo : thì để lâu lâu thiếu cái húm, lấy ra hít hít cầm hơi đỡ ghiền, chớ mần gì. Tám rùng mình ớn ợn, phê phán : tầm xàm, tầm đế, nói chiện lu bu.
Tôi lại cò rò kể thêm : chừng hai mu sạch boong thì bắt đầu anh mò cạo hai bên mép. Thường chỗ này hay bị đọng I ỉ nước nên sợi nào sợi nấy cứng òm, xoăn tíu lại, mà kéo ra dài phải biết.
Tự dưng tôi nín hơi ngang, Tám nhấp nhổm dõi theo. Tôi từ tốn diễn : anh phải nhẹ nhàng bẹt ra từng chút một, nhắm trúng sợi lông mà xẻn văng ti lê nó ra. Sợi nào ngang ngang thì phải nịnh nọt cho nó nghe để mà tẩy cho nó rụng. Đó là điệu nghệ của bậc thầy, láng cháng là coi như để thẹo là cái chắc.
Tám rùng rùng mình. Tôi vội chen ngang sợ em thối chí : nói chớ, tay lơ mơ mới làm sứt mẻ, còn anh đã từng thì chiện đó ngon ơ. Tám ầu ơ : chưa chi tía đã tự khen rồi đa, tui sợ lúc đó cha thấy nó lép nhép, cha mê mẩn rồi thay vì gọt lông, cha cứa liều một cái thì con đi đứt.
Tôi cười khề khà : em sao lúc nào cũng có vẻ mất tin tưởng nơi anh. Tám xọ vô liền : chớ anh làm tui tin tưởng được chỗ nào. Anh toàn dụ khị để khi tui hơ hỏng là tớp tớp làm tui muốn điên cái đầu.
Thôi thì bao nhiêu tật xấu của tôi em bày hết ra : anh nhớ hun, anh gạ mở yếm cho anh xem thui, vậy mà cũng hít cho được. Tui lui lần thì anh tấn công vô, anh rờ, anh nắn và cặp mắt anh chúa gian, dâm, anh riết ra riết róng rùi tui để anh bú, anh nút. Cái miệng anh độc tổ chảng, bú nút chừng nào thì cái vú tui căng ra, quầng giãn, núm rắn lại, anh tút tút lâu lắc, tui rụng tùng từ từ.
Tám còn định kéo dài cái sự kể tội thì tôi đã chặn bác đi ngay : người ta đang diễn giải chiện cạo lông bim em lại đi nói chiện bú nút dzú chi ở trỏng. Tôi ba hoa thiên địa : nói thiệt, cái khó khi cạo lông ở mép vì nó nhột dữ tợn, hổng nẹo ra thì hổng sạch mà kéo lòi ra thì em nhúc nhích, nhúc nhích.
Tám tỏ vẻ băn khoăn : vậy phải làm sao ? Tôi cũng hơi quính mà phải nói liều cho xong chiện : thì lúc đó thay vì anh lia góc dao bào vào, anh phải dùng miệng lưỡi thay để lùa cái sợi lông ương ngạnh vô gọn trong vòng mà bứt cái rột chớ sao nữa.
Tám vung bắn người lên như đã bị tôi đụng chạm rồi. Nàng chê bai ra mặt : anh làm tui rối trí, loạn xà ngầu. Khi không đòi cạo còn dùng miệng lưỡi vô đó, hay là tía mại hơi muốn địa tui nên nói quảng, nói tiều.
Tôi phải đi một đường đính chánh : đó là phòng hờ trường hợp lắc léo thui, còn bình thường thì góc dao bào làm xong tất.
Tám u u một hồi, cái đầu lúc la lúc lắc, ra chừng suy nghĩ hung. Rốt rồi cũng nói quyết : thui được rùi, anh cứ mần thử, chừng nào coi bộ hổng xong, tui sẽ xíp lê cho anh biết, hai ta vào vòng đàm phán giai đoạn sau.
Tôi hí hửng vô cùng. Tôi gạ em sát rạt : nghe anh, em nằm ra như anh chỉ vẽ đi. Chưa bao giờ cục cưng tôi ngoan ngoãn như vậy. Em nằm banh ta lông ra, hai giò xìa hết cỡ, ngực rộn xuống rộn lên, hai vú nhỏng nhảnh làm tôi muốn tạm quăng cái dao bào vô ngậm một tẹo mà hổng dám.
Có lẽ em còn dị nghị nên để đỡ hồi hộp, em gác cả hai cánh tay lên trán và mắt che dấu nỗi e ngại. Tôi càng bấn xúc xích và bàng hoàng vì hai hốc nách trắng toát và trơn lụt của em.
Tôi phải tự đấu tranh để giữ vững tâm mà lo cạo mớ lông nơi húm Tám. Tôi xoay trở bên này bên kia, tựa tay kiến trúc sư đo đạc, ngắm nghía, lấy ni tấc và ướm vẽ móng dáng tòa nhà. Tôi khìa khìa quì gối lên giường lại đứng rột xuống đất, tìm một chỗ thuận lợi nhất cho công trình gọt bỏ lông mu.
Đến khi tôi áp tay vô thì mọi điều đều tốt đẹp. Tự dưng tôi không vấp váp chỗ nào. Tôi làm gọn bim em, sạch sẽ, láng lẩy mà em chẳng hề kêu rên hay sợ sệt. Đợi lúc xong xuôi cả, tôi à lên một tiếng, biểu em bỏ tay ra.
Phản ứng đầu tiên của em là rờ ngay vô cái sẹo thăm dò coi hình dạng nó thế nào. Em chợt cười khan và nói õng ẹo : nó nhẵn thin như con nít, ngộ ghê anh. Và bàn tay em xoa xoa như mẹ xoa đầu đứa con, mắt tấm tắc vui mừng.
Được thể tôi hỏi em : nọ, em thấy anh nói đúng không ? Trước em đẹp năm giờ em đẹp mười lần hơn là cái chắc. Tám trề môi định chê bai, song thấy vẻ quạu quọ của tôi thì vuốt đuôi : ờ, mà nó đẹp thiêt, giờ thì anh hết cằn nhằn vì sợ đạp chông, vướng mìn.
Tôi cười hể hả, miệng nhép nhép liên tu. Tám bắt gặp nói toáng : chưa chi cái miệng anh đã nhóp nhép, thấy mà ớn. Tôi lo thu dọn chiến trường, vun gọn mớ lông của em bọc vào một góc khăn lông, Tám nhìn thấy hét : em biểu liệng đi, cất chi cho rắc rối.
Mặc cho em nói gì thì nói, tôi nhét cái khăn vào túi lẩm bẩm : kệ tui, bà hổng giữ thì tui giữ, mai kia bà dzìa, tui có nhớ tui lấy ra hửi chơi.
Tám có vẻ cảm động, lôi xoạch tôi vào, rủ rỉ rù rì nơi tai : em còn ở đây mà, hít hun mò vặt cho đã đi, đừng làm tội mình, em đau lòng lắm. Tôi rụi đầu mặt, tỏ vẻ sầu não để Tám càng thương hơn.
Chưa gì em sụt sịt muốn khóc, vần vần mái tóc tôi vào chỗ hòm giữa hai vú, nói lúng nói liếng : anh tựa vào ngực em mà thưởng thức thịt da em. Em cho phép anh muốn gì cũng được, nhưng đừng cất dấu mớ lông của em chi. Anh làm vậy em càng thêm cay đắng và rùng rình hết muốn quay về.
Tôi lại thêm một lần nói liều : phải, em đừng về nữa, ở đây mãi mãi với anh. Chợt tôi thấy ấm ấm một bên vai, tôi nhìn xuống, mắt Tám nhòe nhoẹt nước. Tôi biết Tám đã khóc…. Vì tôi.