Tám - Chương 59
Đáng lý ra khi được Tám phát pháo lệnh, thả hỏa châu và bắn xi nhan đầy trời thì tôi phải xua quân tấn chiếm ngay các mục tiêu, nổ pháo bầy pháo rập, để địch quân hết ngóc đầu chống cự gì được. Vậy mà tôi ngơ ngáo đứng trơ ra đó, đưa mắt nhìn lãnh đạm sang phía em.
Đồi núi, khe nương, hang hầm, bẫy sập còn vương vãi thè lè ra đó, chỉ vói tay là thu gọn vào mình, hà cớ gì tôi lặng lẽ, chon von khiến Tám cũng phải ngạc nhiên thúc giục : đánh bạo đi chứ, còn giung giăng, giung giẻ gì nữa.
Tôi vẫn còn đang mơ mơ màng màng, miên man đắm chìm trong suy nghĩ của tôi nên chẳng nghe. Tám lại cố vất người lên, kéo bàn tay tôi vào ngực em mà lay tỉnh : anh bám điểm cao này mà choảng bỏ mẹ nó cho em nhờ, để dây dưa chúng chém vè trốn sạch.
Tôi đã hơi tỉnh tỉnh nên lí nhí góp ý vô : mặt trận đã sẵn, nhưng rừng rậm um tùm, anh ngại bước vô đạp trúng chông, mìn thì khốn. Tám có vẻ ngơ ngác nhìn sững tôi : anh nói gì lạ vậy, em có gài bộc pha hay vót chông đặt bẫy gì đâu mà anh ngán.
Tôi ậm ừ giảng giải cho Tám nghe : anh bị dị ứng mớ lông nách và lông mu của em nên khi không đâm nản. Tám ào ào giải thích : thì xưa rày chúng vẫn có đó, anh xòa xòa đã đời có thấy phản kháng gì đâu, sao bữa nay anh giở giăng giở cuội làm phiền em chi dzị.
Tôi lại mất một phen đấu lý : thì bởi chúng luôn có sẵn đó, nhưng mỗi thời mỗi khác. Hồi xưa nhơn thấy tía, lo đánh mau đánh mạnh rút để bảo toàn lực lượng, nên ba xí ba tú cho qua. Còn bây giờ “ nhà ta ta cứ xây, ruộng ta ta cứ cày “ nên đòi hỏi phải văn minh, tiến bộ một chút thì cuộc chơi mới có hứng.
Tám trợn tròn xoe đôi mắt ra, có vẻ mít đặc, than van : anh sao khó ngang xương, bắt em hầm giò gà, quay chảo rồi chê ỏng chê eo làm em quê xệ. Tôi phải giặm nuốt cục nghẹn mới huỵch toẹt nói cho em hiểu : anh chê là mớ lông em nhiều khi làm anh bớt háo hức đi.
Và tôi đi luôn một hơi từ Saigon ra Hà Nội, kể với em : thử nghĩ coi đang dí mũi vô nách mà chợt hửi cái mùi chua chua của mồ hôi thì dù có vàng bày ra đó cũng nhợn. Còn nói chi ở chỗ húm, tiếng là thơm thơm, nhưng ghé chót mũi vô vẫn sợ sợ như có bụi du kích dính ngầm ở trỏng, dẫu vui tới đâu cũng xẹp cái đùng.
Tám nũng nịu hỏi : dzị anh muốn em làm gì bây giờ. Tôi được thể nên đề nghị cái rột : em để anh giúp cạo phăng chúng đi cho khỏi vướng víu và sạch trơn môi trướng láng coóng. Tàm tru tréo lên : hổng được đâu, ông bà sanh ra bắt buộc chỗ đó phải có màn che gió, giờ anh cạo nhẵn thin, nô he, coi dị hợm lắm anh.
Tôi cố thuyết phục em : tầm bậy, xưa khác, nay khác. Anh hỏi em xưa các cụ mặc váy, đứng đâu dạng chân xè xè đái đó, rồi lắc lắc vung vẩy cho bọt bụi văng đi, còn bi giờ anh hỏi em có làm theo các cụ hôn.
Tám hơi hơi đuối lý nên nói đại : đàn ông ưa đòi hỏi xịt bột, lông cũng được mà, mắc chi phải cạo, rắc rối chi hổng biết. Tôi biết nếu bị thất bại lần này thì chẳng bao giờ còn lần nữa nên nói mạnh thêm : em hổng nghe anh, để nó ám, gây ngứa ngáy, lở tùm lum, chừng đó mới thấy dại.
Và tôi đế tới cho Tám sợ : em hổng nghe người ta nói để lùm xùm chỉ tổ rận làm ổ, nó chích, nó cắn, sưng vều sưng vọ, lúc đó có cạo cũng xấu như ma. Tám có vẻ nghĩ suy rồi còn hỏi nữa : nhưng mà ảnh quen rờ, nhìn cái kiểu chum bum này rồi, giờ cạo đi, ảnh dzìa chưa mọc kịp, anh hỏi em phải nói sao ?
Tự dưng tôi thông minh, sáng suốt ra, tôi kè kè đụng vô người em phán chắc nịch : dễ ợt, em cứ nói là khi không em thấy nổi mẩn đỏ, phải đi hỏi thầy thuốc, họ biểu cạo đi kẻo nó lở tét le ra thì khốn.
Tôi chưa thấy ai chậm hiểu như Tám : chèn ơi, anh xúi dzị, em còn chết một cửa tứ nữa. Dè ảnh chúa ghen mà anh nói em đi khám, trật quần ra cho ông thấy coi, rờ, nắn, thì ảnh hổng phang bể gáo, em hổng phải là người.
Tôi cười ngặt nghẽo, đổ vạ đỏ vập, Tám mắc cỡ, ngó chăm bẳm. Nàng chồm lên thụi đập tôi bộp bộp, nheo nhéo kêu : em hổng chịu đâu, anh chọc uê em. Tôi vừa níu giữ tay em, vừa thưởng thức hai cái vú xà quầy xà quầy rung tít lên vì em quẫy giận.
Tôi nhanh nhẩu tiếp : sao bà ngây thơ dzị. Tui nói là em đi hỏi thầy thuốc, chớ có nói là em tới cởi quần ra cho ổng mò, ổng vọc đâu mà chả ghen. Bộ lời bệnh nhân kể chưa đủ chính xác sao mà phải đòi tuột ra, trừ phi là có ý lợi dụng mượn cớ để nghía cái chỗ cấm rờ.
Tám vừa khen cho có lệ, vừa trách móc tôi : anh thiệt quỉ, đa đoan, cắc cớ, chỉ giỏi xúi em làm bậy. Nhưng nàng vẫn chưa hết tò mò nên bày tỏ thắc mắc với tôi : rồi lấy gì cạo mà tự mình ên em cạo sao xong.
Tôi mau mắn ngay : để anh lo. Nào dè Tám hứ rẹc rẹc : thôi đi ông ui, ông cạo, mò mò đụng vô run tay làm một đường cứa nó để thẹo thì hỏng kiểu. Tôi hí hửng : anh cạo bằng dao bào, thứ tốt, râu đàn ông cứng quèo mà còn đi phăng phăng, huống chi là mấy sợi lông tơ của em. Còn rủi có bị phạm đứt thì cũng dăm hôm ba bữa là lành. Ví dụ nó có chút sẹo càng thêm duyên dáng, chả hùng hục xáp vô mần thịt em, còn đâu rảnh mà dòm mà ngắm. Còn anh…
Chưa chi tôi đã hí hí cười duyên, Tám nạt tuýt suỵt : cái mặt anh nham nhở, dễ ghét. Nói mà cái môi giựt giựt, nhột bỏ cha. Tôi nói nốt đoạn bỏ dở : thấy vết cứa lại nhớ tới công trình nghệ thuật anh tặng cho em làm kỷ niệm. Tám chê ra mặt : lãng nhách mà cũng nói !
Cù cưa cú cứa đến cận ngày giờ nên tôi chất vấn : sao, em chịu chưa hay còn muốn suy nghĩ tiếp. Tám lần khần rồi cũng vơ vít nói đẩy đưa : hổng chịu mà được mí anh. Làm thì làm đại, để em đổi ý, đừng trách.
Tôi quính quáng chạy đi xách đồ nghề ra. Tôi bày cái dao cạo, lọ nước sát trùng, vài cục bông gòn và kèm cả chút xà bông cạo dính lệt xệt. Tám nhìn kiểm điểm mọi thứ rồi hỏi ướm : anh làm như sắp cạo chưn giò, bày biện đủ thứ lỉnh kỉnh.
Tôi cầm từng thứ kể với em : cái này phải bôi đầu tiên để em nghe mát mát, hổng lo bị rát. Cái này anh dùng đẩy để giứt sạch băng những lợi lông ra, cái này sẽ tha sau khi cạo xong cho em thơm phức lên. Và chưa chi tôi đã tắc tắc như mùi của người em đã rừng rực.
Tám có vẻ hồi hộp, hỏi nhóng miết : làm gì trước. Tôi giở cánh tay em lên, lăng xăng lo cạo hết nách này đến nách khác, chỉ loáng cái là xong. Tám lấy tay rờ rờ thấy trống trơn, cười rinh rich và kháo : ngộ hén, nộ trơn lu anh.
Tôi tự hào vì làm vừa lòng Tám, giờ mới chuyển tới việc gọt lông húm. Tám có vẻ riết róng sờ sợ. Một hai em đòi giảng giải coi thế nào rồi mới ưng. Tôi sốt cả ruột mà cũng phải chiều ý em, để cho mọi sự xong xuôi mát mái.
Tám hỏi tới hỏi lui : chõ nách tương đối bằng phẳng nên coi bộ dễ, còn giữa háng nó móc máy đủ vẻ, em nhợn quá anh. Cán dao to chè bè mà anh lách lách vô mu, em sợ nó thẻo mất của em một tí thì chết.
Tôi trấn an Tám nên nói đến nói đại : em lo dữ hôn, anh có nghề mà, sợ gì. Rồi tôi khoe mẽ : hồi trước anh chuyên làm đẹp cho chị. Lần đầu chị cũng rón ra rón rén như em, nhưng đợt một xong, bả phái chí tử, lâu lâu anh quên bẵng, bả lại đòi anh cạo nữa.
Tám cười hè hè : chưa thấy ai xạo như anh. Kể chuyện cạo lông mà dí dỏm như kể chuyện mấy ông ngồi cho người ta hớt tóc. Tôi phăng phăng một đường đấu lý : ngồi hớt tóc buồn ngủ tổ chảng, chứ còn cạo lông mu thì rạo rực tỉnh queo.
Tôi làm một hơi mệt nghỉ : em nghĩ coi chỗ đó rất nhạy cảm, mới chạm sơ nó đã uốn éo vẹo vọ, phương chi còn vạch ra, lòn vào, rột rột làm băng hết mấy sợi ương ngạnh cứ rúc vô kẽ, hổng chịu rụng. Đàn ông phải trì chí lắm mới xển được sạch sẽ, chớ không thì nó lam nham, coi hổng ra sao.
Tám lò mò hỏi khìa : rồi bây giờ phải làm sao. Tôi ầm è tằng hắng và chỉ vẽ.