Tám - Chương 58
Phần tôi khả dĩ còn đỡ đỡ một chút, mặc dù cũng mệt thè lưỡi ra, song phía Tám thì oắc thiệt sự. Nhìn em mà thấy thảm, em nằm ẹp một cục, hết cục cựa gì nủi. Lúc này có ai vô khiêng em đem giục, chắc em cũng chẳng há được miệng kêu một tiếng, chứ đừng nói là vùng vẫy, chống cự hay gồng mình trì lại.
Tôi nhìn em không chớp. Khắp người vẫn loang loáng mồ hôi, hàng lông tơ dựng sừng sững. Tôi nghĩ em đang được xoa một lớp dầu mỏng vì chỗ nào cũng thấy nhơm nhớp và bóng láng. Tôi xà bàn tay xoa nhè nhẹ khắp nơi, em ì ra để mặc tôi làm gì cũng được.
Tôi nắn nắn hai bả vai, lòn lách xuống cạnh sườn và giở cánh tay em nhìn vô nách. Bệt lông đen nhánh phủ kín dưới chỗ trúng khớp xương và lõm thịt ở nách em, tôi tinh nghịch hếch mũi vào hít hít. Em rùng mình nhột nhạt, tôi rà chót mũi, em nhúc nhích rúm người lại.
Tôi nâng hai bầu vú, lật ngược lên. Khoảng thịt đầy lồi đưa một nạm, tôi quét đầu lưỡi làm em nổi hạt như da gà. Tôi nắn nắn, bóp bóp, lọn thịt mềm đùn đẩy dưới các ngón tay, chỏm quầng xục xịch đẩy đưa theo các hồi véo nắn. Tôi bị lôi cuốn vì hai núm vú còn căng chưa kịp giãn mềm và thu nhỏ lại.
Tôi vo hai bầu vú thành hai khoanh bánh tét, ướm nhìn Tám như dò hỏi và miệng nhắp nhắp muốn chạm vô, Tám ẻo lả trớ mắt ra, vô cảm. Tôi nhét từng đầu vú Tám vào lỗ mũi, giúi đi giúi lại, hít thật sâu. Tám uốn éo kêu : em còn đang mệt mà.
Bỗng dưng tôi như mất hứng, bỏ thả hai lọn vú em ra. Dấu tay còn in hằn nơi hai bọng thịt chơm chớm vết đo đỏ. Tám tiếp tục cằn nhằn : anh vần em dữ quá, chọc cho em nứng dã man rồi quất vũ phu nên em rạt gáo, bể toàng loang, hết sức chịu đựng.
Tôi bãi bây cãi lại : tại em còn trách chi anh. Ai biểu càng ngày vú vê em càng ngon lành cho anh mết nên hít hun và táp bú hổng chán. Tám rặn nói : anh bú vú, nút niếc hay cắn em có nói gì đâu, nhưng anh vọc chỗ háng em và phá tàng trời thì em mới gục.
Tôi lại cố chạy tội : cũng dzị thôi, chung qui cũng do tự nơi em hết. Ai đời háng em mang thứ mùi gì thơm phức, lại thêm lợn cợn nước hoa ướt rùm, anh chỉ mún hửi thui mà rồi bị lôi cuốn nên đâm xầm vào đó. Anh có nghịch sơ sơ thì em a tòng chi cho anh bị đọa. Em có nhận là em quặp hai giò nhốt anh trong đó, anh ngộp, phải chọt, cắn, liếm, nút để em buông ra, hông anh xí lắc léo sao.
Bây giờ thì Tám đã đủ hơi để bàn luận tay đôi với tôi. Em lí la lí lắc phê phán : phải, cái gì cũng tại em hết, tại em cởi truồng, tại em bằng lòng cho anh xem, tại em ưng tình để anh hít, còn gì nữa hun. Anh hiền quá mà, chỉ vì em hăng, nứng nên anh mới phải trả nợ.
Rồi Tám nói một lèo không ngưng : bởi vậy bây giờ em mới cất mình lên hổng nủi, còn anh bị em quần bầm dập mà hung hăng lại muốn thiếm xực em. Tôi chuế cách gì nên xuề xòa : thui, đừng kể tội anh nữa. Thì tại lỗi cả hai đứa, chịu chưa ? Em khêu gợi, anh ham hố, anh thích đòi, em thích cho, nên cả hai cùng dâng hiến hết cho nhau. Em nhọc thì anh cũng mệt, em xem, làm xong trách nhiệm với em rùi anh cũng đâu thua gì em mà cằn nhằn cửi nhửi.
Tám im im, tôi lấy lòng em : chung qui cũng vì em càng ngày càng lên nước. Vú vê to lớn kềnh càng, thịt da êm mềm nhung lụa, đít đoi mọng mị như tơ, nên anh chỉ sợ mất em mà hàm hồ xiết giữ. Em phải hiểu vậy mà thông cảm cho anh, chúng ta đâu dài lâu với nhau mà em cự nự hoài, uổng phí thời giờ.
Tám có vẻ lắng nghe và đắn đo suy tính. Rụt rè em lên tiếng : cũng tại anh mà. Hùi ở nhà hai bác, em đang thờ ơ thì anh vô trửng giỡn. Anh quần em nát nước, tơi bời, em sợ phải câm miệng, anh được nước nên mò em riết. Anh nhớ lại coi có tối nào anh tha em hun. Anh xẹt vô, tọt ra, vờ vờ uống nước, rồi xà vào trật yếm, chụp vú, bóp nhay. Anh mần em như nhồi thịt, làm kẹo kéo, quay cà rem, sản xuất kẹo bông gòn. Anh bóp choẹt nhoẹt hai đầu vú, cắn lôi các núm thè lè và chóc chóc rỉa mu em như cá lòng tong rỉa bóng nước. Em chết lên chết xuống, năn nỉ, ỉ ôi, anh hứa nhăng hứa cuội rồi bạ đâu cũng vồ đó.
Tôi tạt ngang chặn lại : thôi mà, cay cú, nhắc hoài. Tám lừ lừ, nuốt nước miếng cái ực, rồi câu mâu : em nghĩ hổng ai bày trò đặt chiện bằng anh. Trưa nào cũng oang oang dặn em lên đánh thức anh dậy kịp đi học. Đâu dè đó là thủ đoạn ma mãnh của anh, em bò vô, anh nghe lẹt xẹt tiếng bước chân đã vội bật ngửa ra, trụt quần bày cây cột thu lôi xỉa lên trời lừng lững. Em lay lay thì anh chụp bàn tay em bắt ôm lấy khúc gậy khoắng điên.
Chưa chi Tám ỉ ê : em ngu thiệt, anh xúi khùng xúi điên mà em cũng nghe. Lòng thì hồi hộp e bị ai bắt gặp mà tay vẫn nắm cứng cán dù. Anh được thể ôm eo ếch em, lòn tay vô áo mò bóp xoa cặp vú. Em ngất ngư muốn chết, anh vội đè nghiến ra lật áo, yếm bú nút tỉnh bơ. Anh dùng lưỡi, dùng răng, dùng tay làm các đầu dây thần kinh nơi núm vú em xoắn lại, em chết cứng người, anh bú, vọc, mân mê, xe lăn đã mới chịu nhả, thú thiệt lúc đó đáy quần em ướt nhẹp.
Bỗng dưng tôi cười rinh rich : vậy mà còn cằn nhằn. Tám hớt hải chêm vô : chớ ai mà chịu cho nủi. Ông tạp còn hơn con nít tạp, hai đâu vú buốt nhức liên hồi, lắm bữa chui xuống bếp em còn thấy dấu răng và vết trầy đỏ lửng. Anh phá em rồi bỏ đi biệt, em hổng lấy chồng thì chịu sao đang.
Mặt Tám sầu héo hắt, dài ngoẵng ra như cổ cò. Em thút tha thút thít nấc nấc, tôi an ủi em : thì bi chừ em bỏ hắn cũng đâu muộn, về dzí anh để anh bù đắp, chuộc lỗi ngày xưa. Tám băn khoăn, nhưng dứt khoát sau một hồi cân nhắc : đừng anh, em yên phận rồi, chớ bắt em lỗi lầm nữa.
Nhìn tôi xụ mặt, Tám có vẻ áy náy. Tôi buông rời hai tay không chạm vào Tám nữa chi. Tám dò hỏi : bộ anh giận em hả. Tôi xìu xìu gục gặc đầu, Tám thiết tha rủ rỉ với tôi : thì em còn ở đây dzí anh thêm một vài tuần mà, chả bận bịu đi xa, em hiến dâng cho anh hết. Anh xả láng vần em đến chán chê mê mỏi thì thôi, chừng nào chả sắp về, anh buông tha cho em trở về với chả.
Tôi lụ bụ : nhưng mà quen ăn sẵn bữa, chừng em đi, bắt anh nhịn, thun xẹp hết sao. Tám hứa càn hứa đại : anh phải dễ dãi thế thì chả mới tin em, bữa nào chả có công việc đi, em lại mò tới anh nữa. Địa chỉ anh, em đã nắm sẵn rồi, chạy trời cũng hổng thoát khỏi lưới anh giăng.
Rồi sợ tôi lần khân, Tám ôm chầm lấy tôi vuốt ve : nghe em đi, đừng khó khăn, ép uổng em nữa. Tôi lây lất hướng quay mặt tránh, Tám kéo ập tôi sát mặt vào. Nàng giúi cái đầu vú thù lù nhứ tôi : nè, anh bú em đi cho hạ hỏa, đừng làm tình làm tội em nữa.
Chưa chi em lăn kềnh ra, xạng chưn, giang rộng tay mời đón tôi : đó, em cho anh hết, muốn bú, muốn hít, muốn cắn, muốn nhay, hay chơi trò gì, em cũng chịu. Tha hồ anh chiếm đoạt em, chẳng khi nào em cằn nhằn và nhất định sau đó anh không được giữ rịt em.
Tôi nheo nheo mắt, nửa muốn xà vô, nửa còn làm eo làm xách. Tôi hững hờ nhìn suốt người em như cái máy ra đa đang dõi tìm mục tiêu địch. Tám càng xải rộng người, tay chân tựa người nhảy dù không bật để rơi tự do, những sợi lông mu, lông nách phất phơ, phất phơ rào rào, dù trời đang đứng gió.
Mắt tôi nhìn xoáy vào những trung tâm nhạy cảm của em, Tám lẳng lặng nạnh béc giò ra cho tôi ngắm. Hai cái mu dầy cộm chè hẻ dọc một đường, đùn một cục thịt hồng hồng nho nhoe và chút nước loang loang coi dễ nực.
Tôi gác một bàn tay làm nạnh bên tai, xê gần vô nhìn châu hẩu cái vùng u u của Tám. Bất giác hai mu cục cựa, hai mép nhóp nhép như hai hàm sắt nghiến lấy nhau, một chút nước nhỉ ra trong veo và mời cuốn.
Tám nhõng nhẽo nói với tôi : phá em đi, đừng bắt em đợi nữa. Những ngón tay nàng xòe ra múa như đầu con rắn hổ chờn vờn giữa nhịp kèn của tay pha kia. Tôi liếm môi, liếm mép, mắt ánh lên những tia sáng quắc, tôi điểm huyệt nhìn cặp vú em đang rộn rã xuống lên, hai quầng nở rộng và hai núm cứng căng.
Tôi xoa xoa hai bàn tay và lừ lừ nhập cuộc.