Tám - Chương 57
Tám lào khào hai bàn tay, cố tìm một chỗ bấu víu nào đó để rị kéo tôi ập lên mình em, nhưng nào được. Bởi vì tôi cũng ra gan giữ chặt hai bắp vế Tám lại, banh càng ra mà lăn xả vào rúc rỉa cho em tiêu dên cuộc đời luôn.
Em hét ui là hét, nhông nhổng, tục tằn, hết còn e dè sợ ai nghe thấy. Em kêu ríu rít, loạn xạ, vấp váp tứ tung, nếu bình thường chắc nghĩ em đang khùng tột độ. Em chưa đến đỗi cằn nhằn hay buộc tội tôi, nhưng qua giọng gào của em, tôi biết em đang nực.
Em quăng quật người, giãy cật lực, đánh võng hông, đùi và bật tung hai vú lên oành oạch. Em kêu, em la, em ca cẩm, em trách móc : mẹ nó, ui, nứng gì nứng thẳng cẳng, nứng tê mình, nứng liệt khu, nứng như ai xé ra từng mảnh.
Những lời này lần đâu tiên tôi nghe em ví von nên tai lanh canh như tiếng phong linh, tiếng khánh. Tôi nghiệm ra em đang trong tình trạng con thằn lằn cái bị con thằn lằn đực ví nên đập đuôi chí chách hưởng thụ cái trò đang được ban phát.
Tôi nhìn mặt em đỏ rần, rặn ì ì như người táo bón, tóc tai lòa xòa, mồ hôi đượm ra, rã rời, tơi tả. Tôi khuyến khích em : chịu khó chút đi, anh cào cho đất cát xới tung lên, rồi anh lắp vô cho em đã tới sáng.
Tám ư ư, hổng lẽ ra phản đối hay cự nự mà chỉ than vãn : nhưng mà em nứng quá, anh riết róng làm em nóng dễ sợ. Em muốn chết ngất ngư, anh hành em té bẹ, bộ dzị anh mới ưng sao ? Tám kêu mà còn rong róng lên được là chưa sao, nên tôi chả cần trả lời trả vốn gì em mà lo kế hoạch tiếp của tôi.
Cứ mấy cú rúc tắc tắc thì tôi lại ịn ịn lên khắp cái vòm đỏ lói của em, khiến cục thịt lồi thập thò đẩy đưa như đu võng. Tôi rà rà cái lưỡi quết như quết chả và lấy ngón tay đằn đằn như be rộng lá bướm ra. Em rục rịch hai chưn, nẩy mông, húm giựt giựt và rung rung như trái chuông nhỏ.
Tôi khen tầm phào : hay thiệt, anh càng nghịch nó càng nở phình ra, loe xoe coi đã điếu. Tám xí xọn thở phì phì, hai giò mài mực làm nó càng gồ lên dễ ghét. Tôi chọc em : để yên còn đỡ tục tĩu, em cọ quẹt nó càng nổi u khiến anh muốn cắn cho rách tét bét ra.
Tám rùng mình liên chi hồ điệp, có lẽ cô nàng tưởng tường hai hàm răng tôi đang nhay nhay chỗ thịt mềm giữa háng. Em phản đối nhẹ : anh cắn bầm hết vú em rồi còn muốn để thẹo nơi háng nữa thì chối đâu hết tội với thằng chả.
Tôi nói thí nói càn : thì bỏ đại nó đi, ở ví anh. Nó chơi em thì cũng như anh chơi em, có khi anh còn làm em sướng hơn nó nữa, biết đâu đó. Tám lặng im có vẻ suy ngẫm coi liệu tôi nói trúng được cỡ nào.
Vậy rồi Tám cũng ầu ơ ví dầu : nhưng mà chả chơi còn có thời có hạn, chớ ai như anh, chơi tối đất tối trời, chơi tới em mệt nhoài mà còn xốc đòi chơi nữa. Tôi cười hì hì vả lả chống chế : tại em hổng ở gần anh mãi mãi chớ bộ, lâu lâu hốt đại nên mới ham. Còn em về ở chung, anh xin hứa vô ra ngày ba bận, còn thậm thụt thì lai rai.
Tám có vẻ ớn nên láp nháp : may mà mới ba bận, còn còm măng thêm mấy cái thậm thụt em cũng đủ bái xái cả người. Để anh lu bù chí xác, chắc em về đất sớm. Tôi đâm nổi sung ngang nên quét một hơi ặc ặc, Tám quặn người lên hét : nói vậy trúng cục giận của anh nên nổi cọc hả.
Hai tay em khua đẩy đầu mặt tôi ra, cả hai cuốn tròn lấy nhau thành một cục xà ngầu. Tôi khoắng ì oạp, em bể loi choi. Hai giò em như giàn mô lô tô va chòi đạp lia lịa, em chống cự và vãi cả rắm ra đùng đùng.
Hai đứa tôi vật nhau bò lê bò càng, một đỗi cùng lăn ra thở rốc vì mệt. Em trách tôi, tôi trách em rồi khi không cả hai cùng cười xòa thông cảm. Tám gạ tôi : tụi mình như con nít, chơi rồi giận, giận rồi chơi, hay hén, sao mình hổng xa quách nhau đi cho tiện.
Tôi cản lới Tám : em vớ vẩn, giận em để thiệt thòi à. Phá thì phá, còn để có cái chỗ bơm dầu, thụt ra thụt vô đỡ khổ. Chớ giận em, mượn “ chị Năm “ thay vô, nhiêu khê tổ chảng. Tám cười hích hích vì cái trò tếu tếu của tôi. Nàng nói tỉnh queo : ở đó mà ông nhờ chị Năm ví chị Sáu. Ông hổng bò đi kiếm cái lỗ nhét vô thì tui là con nít.
Tôi cười hề hề vì thấy Tám đi guốc vô bụng tôi. Tôi hăm he : nói thiệt đó, thiếu em, anh nghệt mặt ra như ngựa tới cữ. Tám lăng xăng kéo sát mặt tôi xăm xoi : đâu coi tới cữ nó ra răng nè. Tôi thừa cơ đè ngay em xuống, vác hai giò vừa banh vừa đẩy lên rồi tôi xì xụp đưa cây láp trám vô cái ổ mỡ đầy nhoen nhoét.
Tám giả bộ kêu : ăn gian, ăn gian, song lại dịch xê mình để cái húm trúng ngay đầu vòi mà hích lên cái ót. Tôi nghe ngọt lịm, thỏi sắt nguội chui nhanh vào. Tôi khoắng hai giò Tám kẹp lại và quì gối đun như đẩy chiếc xe chết máy lên dốc.
Nào dè cái ma ni ven rất nhạy, tôi chưa đâm sâu thì máy đã nổ đùng đùng. Tám quặp nghiến hai chưn lại, đẩy đưa phụ với tôi mà rên : bắt dến anh, ai biểu anh làm tôi nứng đã đời, giờ mới chịu nhét vô.
Em quay quắt lặt ngang lật ngửa, nhướn hất người lên, lại vòng hai tay xiết quanh hông tôi kéo giập xuống. Tôi nắc, Tám hẩy, xàng xê và nghe túc tắc, túc tắc. Tôi thở ì ạch, Tám mở sáng mắt lên nhìn, thỉnh thoảng hất mặt sang một bên kêu : sướng, sướng.
Tôi như được ai rót mật vào miệng nên vói hai tay bóp choẹt cặp vú em ra và gồng người chém đâm vô tận. Tám như cái cối đặt chỗ đất lệch bị dăm bảy cái chày phang một lượt nên uỳnh uỵch xích tới xích lui.
Tôi bóp hai vú nát chừng nào thì ở dưới tôi đâm càng sâu chừng nấy. Tám bật người, nâng hổng mông lên, bày nguyên cái hang cho tôi giã thâu đêm. Tôi dận ầm ầm thì Tám bung lên càng gấp.
Tám hối hả sợ tôi quên nên nhắc miết hổng ngưng : anh giập cho nó tét bét ra cho em để nó rậm rực nãy giờ em mệt quá. Tôi xoay như chong chóng, tai ù vì lời đàm xuyết của em. Em dặn dò tôi : anh bóp cái vú mạnh vô mà nắc, đứng sợ em đau, đau mà sướng cũng đáng.
Tôi suýt bật cười, Tám kịp thấy tôi rung rung đã vội ập hai tay giữ trịt tôi mà nắc ngược lên, trợn trừng. Tôi bỗng thấy em khỏe dễ sợ, ít gì cái thân bồ tạ của tôi cũng 60 kí hơn mà em vần em ôm gọn ơ, còn hơn người ta ôm bao gạo chỉ xanh.
Tôi khen em : vũ lực em liệt vào hạng thượng thừa, anh bái phục. Nào dè Tám mắng át tôi : nắc, hổng lo nắc, nói tầm xàm gây mất hứng. Tôi quê một cục xanh dờn nên nhìn trân trối vào mặt em lí nhí : đàn bà nứng, dễ sợ thiệt.
Tám hổng nói hổng rằng, cù cưa ôm chặt lấy tôi, vít ngang vít dọc, xốc lên xốc xuống và thay tôi cầm trịch, để cái nứng trong tận cùng thân em được bồi hoàn đầy đủ. Em ham hố đến độ, hai vú xóc đoành đoành, cặp mu nghiến trèo trẹo, miệng hang bóp ào ào, nước nôi trào ra, khi ấm khi nóng.
Em một mạch cứ kêu : chơi sao mà sướng vầy nè. Thật phỉ chí tang bồng kẻo cứ thèm thèm da diết. Tôi rướn lên chém gió vung thiên, em oằn người lóp ngóp rướn theo, làm cái chày vùi sâu và cái miệng ngoạm gọn ơ mới nể.
Tôi xốc hai giò em mỗi khi mỏi muốn rớt xuống. Em nằm bật ngửa tênh hênh, giò vắt vẻo trên hai khoẻo tay tôi. Tôi tận mắt nhìn ra hết trơn những gì em có, hai vú vẫn là trái thu đủ dài và nhọn, hai núm vẫn nở hết ra và hai quầng vẫn to dềnh, hồng phơn phớt.
Tôi nói một câu lãng xẹc : nhìn vú em, muốn bú quá. Tám nói chọc : thì ai cấm đâu mà anh than. Ngậm nó nút sâu mà nắc thì hết xảy. Tôi nghe tối tăm cả mặt mũi, chỉ muốn phát cho em một cái vô mông, hằn đủ năm đầu ngón tay để em bớt cà chớn.
Chợt Tám đu người lên, túm chặt lấy gáy tôi giục giã : nắc mạnh, nắc sâu, nắc mau, nắc giữ cho em tới. Tám lên cơn, đánh đu như cái võng làm sao tôi có chỗ tựa mà giập. Thấy thương em nên tôi lồm cồm, bợ khiêng em mà tấn đại vô thành giường nắc kịt kịt.
Em lồng lên như ngựa vía xút chuồng, lao băng băng, nhong nhong trên cần cổ tôi, lục lạc khua giòn giã. Tôi đẩn tận mạng, em chới với cả lên. Một hồi thì em thở rốc, há hốc mồm đớp đớp không khí, người lả đi. Hai tay em buông lỏng, em thở ào ào, mồ hôi bết bát. Em kêu : em xẹp rồi.
Thế là em thả ngửa người ra từ từ rớt xuống nệm. Tôi nhìn nơi giữa hàng em, cây láp của tôi thập thò, thoi thóp thở, mở đặc queo bết đầy, em chẳng còn sức lo lau chùi cứ phục vị nằm yên tại chỗ. Tôi rút cây láp ra từ từ, nó còn gúc gúc than van, trong khi hai mép lỗ của em cũng đang chúp chip như đứa bé bú no chép chép miệng một lúc.
Tôi im lặng nhìn Tám, Tám im lặng nhìn tôi, cả hai cùng than : mệt thả giàn !