Tám - Chương 56
Ví phỏng ở vào trường hợp hiện giờ, khi nghe Tám thỏ thẻ trình bày ý kiến như thế thì các cụ liệu định sao đây ? Hổng lẽ đàn ông chúng ta cứ im im ngậm miệng ăn tiền rồi mặc cho sự đời đến đâu thì đến. Hay là các cụ cũng như tôi sẽ hét lên ông ổng, khoái trá vì cái kiểu “ xả láng sáng dzìa sớm “ của em ?
Tôi lừ lừ nhìn em như muốn ngấu nghiến thâu tóm em vào nhai nhá cho đã miệng. Hai bầu vú em nung núc, chìa ra như hai quả đu đủ già, đôi quầng phơn phớt hồng, to đến nỗi miệng tôi có ngồm ngoàm ngậm cũng không kín. Tôi gục gặc đầu khen bá vơ : sang đây em đẹp ra, thứ gì cũng bự xự, nhìn chỉ muốn cắn.
Tám rùng mình ơn ớn, tự động co hai tay thủ thế che lấy đôi vú. Tôi khào khào năn nỉ : bỏ ra cho anh nhìn, đẹp mà che chi hổng biết. Tám rụt rè tỏ vẻ sợ : em ớn anh cắn em đau. Chưa chi Tám đã đưa tay xoa xoa và hít hà như vừa bị tôi gặm một phát.
Tôi chuyển cái nhìn từ đôi vú xuống giữa đùi. Mớ lông xoăn tít chùm hum như vệt mực, lờ mờ xen lẫn màu trắng lem nhem của hai gò vệ nữ lấp ló. Tôi nuốt nước bọt đánh ực, Tám phản xạ hỏi : làm gì như anh thấy mực, tôm mà nhìn hổng chớp.
Tôi đi một đường diễn tỏa tá la : hùi xưa em đâu có dzị mà sao bi giờ nó tè le ra thấy đã. Tôi tiếp tục tả chân, tả cẳng, nhưng Tám đã rối rít gạt đi. Tôi ấm ức khan vì chỉ muốn ngoáy ngoáy đầu mũi hít vào coi cái mùi của Tám nó ra sao.
Tôi gạ em : khó khăn chi hổng biết, cho anh hít cái đỡ nhớ coi. Tám rục rịch xê tới xê lui, nhấp nhứ, suy tính, làm tôi thêm sốt ruột. Tôi đẩy đưa nói dỗi : cho thì cho, hổng cho thì dẹp mẹ nó đi, để chườn ra đó làm người ta muốn chạy hột.
Tám cười rấm rich, hai vú vung ào ào. Tôi lấy tay che mắt than : bà hại tui, chết cho xong. Tám bò ra cười phê phán : ông mà chết, còn lu, cái cán dù của ông nó dựng đứng thế kia thì chết gì nổi ! Tôi quê xẩu mình nên phát cho thằng em một cái nên thân và mắng chí chát : sư mày, làm khổ tao.
Tám trân trố nhìn, có vẻ không hiểu, lạ lẫm sao tự dưng tôi đi ăn hiếp thằng bé. Tôi làu bàu cự : tại em hết, khi không cởi tuốt luốt ra rồi bắt anh nhịn nên anh phải phạt nó. Tám có vẻ thương nên thả lỏng tay ra cho tôi nghía cặp xôi dềnh dàng.
Tôi nhăn nhó tựa người bị mụt nhọt : cho anh ngậm tí đi, cưng. Có lẽ lời tôi nghe da diết, nên Tám áy náy, đứng hổng yên mà ngồi cũng hổng xong. Em rị rị xê lại gần tôi, đắn đo một lúc rồi nói xí đại : ngậm thôi nghe, hổng được cắn, lưu dấu, về chồng em ghen nó đục em te tua.
Tôi định làm già, song chỉ sợ hớ nên a lại sát rạt. Tôi run run đưa hai bàn tay bợ nâng cặp vú em, nhìn trân trân và liếm môi, liếm mép như con nít. Tám phân bua : anh nói em sang đây gì cũng thay đổi. Đâu có phải dzị, tại hùi ở nhà bác em sợ, còn bây giờ em ở trong giang sơn nhà anh thì sợ chi nữa đâu.
Tôi chêm vô : nhưng mà em đâu có lu bù chi xác như vầy. Tám ca kệ : anh tưởng bộ môi trường làm thay đổi tâm tính con người sao ? Tại em thương anh nên xả láng cho anh vui, mất gì đâu, để không cũng vậy, thà anh vui mà em cũng vui là đủ.
Tôi bóp mạnh hai đầu vú để cái núm lồi ra rồi lia lưỡi liếm rột rột. Người Tám nổi gai, thân mình đong đưa cúm rúm. Tôi đánh đầu lưỡi nhám lia chia lên hai núm vú, tha đầy nơi hai quầng làm em rối bòng bong. Tôi nút nhè nhẹ như thấm trơn nước bọt và chờ khi hai đầu vú căng se thì tôi táp ngoạm vào một bên mà nhồi tíu tít.
Tám lăng xăng ưỡn đưa ngực. Tôi chuốt đầu vú Tám chóc chóc, trong khi một tay vò cái vú Tám như vò xôi. Tám thở è è và mắt nhướn nhướn kêu ui ui nho nhỏ. Tôi rúc vào nút chuốt mạnh hơn, Tám ngả ngửa oặt ra trên giường cho tôi vần cặp vú em thẳng rọt.
Tôi kéo đầu vú em vào sâu trong miệng, nhai nhàu nhàu, đánh lưỡi tách tách và toạm đây mồm hổng cho em rút ra. Em điếng đi vì nhột và lăn tăn bởi trăm ngàn ngọn sóng xô vào đầu vú tựa râu sứa quất vậy. Em vôi phụ ôm bợ lấy dưới lườn vú, đưa vỉnh hẳn ra, kêu nheo nhéo : anh bú mạnh đi, em đã quá.
Tôi lắc đầu mặt sang bên này bên kia, lôi cái vú em nhồm nhoàm theo giựt giựt, làm bầu vú em xọp xẹp mà Tám thì lim dim khoái trá nên chẳng chút cằn nhằn. Dù đã được căn dặn trước, song vì sự mềm mại của thịt vú và hơi nồng thơm ngào ngạt tỏa ra, tôi không kiềm được nên chốc chốc lại cắn nhay đầu vú em đau điếng.
Có lúc cơn mê lên tột đỉnh, tôi giữ chặt lấy bầu vú em trong răng và tay xoa lệch hẳn đi cái vú còn để hổng. Tám như con mèo con chỉ ui ui kêu mà không dám biểu tôi ngưng. Tôi đè ngang người Tám bú nút và vầy vọc cặp vú làm Tám lăn lộn uỳnh uỵch.
Hai giò Tám như đạp xe lội nước, lúc xoạc, lúc co, cái húm theo đó cũng lòi ra hụp vô thấy ngứa mắt. Tôi ham hố bú bóp mà mắt thì nhìn không chớp giữa háng em. Mỗi lần mớ lông măng vùng vẫy làm tôi tưởng bay ra bụi phấn thì hồn vía tôi bay bổng lang thang hết trọi.
Toi ới a cắn lôi đầu vú,, bóp nhoẹt quả sửa và rên i ỉ : cho anh bú luôn nhen. Tám chợt tỉnh choàng dậy, càm ràm gì đó, tôi chỉ nghe loáng thoáng : gì cũng muốn. Tôi chịu cái tiếng nũng nịu của em nên xoắn xuýt tấn công : thì nhắm trên phải xên luôn dưới để chúng phân bì.
Tám cười khành khạch : ông phân bì thì có, chớ chúng có mồm đâu mà than thở. Tôi bắt tẩy nên hơi lơi miệng ra cãi : em nói nó hổng có mồm, chớ mu, môi, răng lưỡi đó chi. Anh đụng vô đâu nó nháo nhào ở đó, nước bể tùm lum, vậy nếu nó hổng có miệng thì ứ ra sao được.
Tám lắc đầu thua : ba làng nói dzí ông cũng hổng lại, ai hiền mấy ở gần ông thét cũng thành ma. Tôi bắt trớn đía vô : ba làng còn ít, bốn làng anh cũng hổng ngán nữa là. Tám bò kềnh ra vì vừa nói tôi vừa nút bú và mò soạng tứ tung.
Để ý tôi thấy, từ hồi còn ở nhà bác, cũng như hiện giờ cứ tôi bú vú mà tay vọc ở háng thì y như Tám đổ. Hai chưn có vùng vằng khua lia lịa thì một chặp cũng đơ. Bị nó làm cho Tám nứng da nứng diết, lợn cợn như sâu bò, em vùng vẫy càng bị xới tung lên, thôi thì đành buông trôi cho được việc.
Tôi dời cái miệng từ nơi vú dịch lần xuống. Hai tay tôi thay thế vò, nắn, bóp và chuốt hai vú em. Tôi rà rà đầu mũi dọc theo bụng, lỗ rún và hai bên mép háng em làm em rục rịch, nhảy nhổm. Đến khi tôi chúi mũi vô cái lỗ hít một hơi dài thì hai đầu ngón chưn cái em loe ngoe đánh nhịp.
Tôi cà dọc theo cái lỗ, đụng lụp cụp vô những thứ chi đâu, Tám bật người lên hích hích. Tôi áp miệng chúm môi lại và hôn cái chách trúng cái lỗ hồng hồng, Tám rên lên và chỉ nghe tiếng úi úi. Tôi khoắng một cái, Tám vội chụp lấy đầu tóc tôi ấn vô sát rạt và hai giò em quặp lại như càng cua.
Tôi bị nhốt trong háng em, rúc rỉa tà tà thì em xển xển người mà hét : nứng, nứng, ui, nứng, sướng. Em nói loạng choạng, chẳng ra ngô ra khoai, cái húm đánh võng không ngưng, chưa gì tôi nghe xọp xọp mọng nước. Tôi rỉa rói một hồi nữa thì em nạnh béc hai giò ra, khư khư ôm lấy hai tai tôi dọng vô ra cành cành.
Tôi tuy bị ngộp nhưng vẫn đều đều liếm, chà, hun, bú làm em chém tay lia lịa. Tôi phá tới bờ tới bến thì em thét vang : nứng quá rồi, đừng bú phá em nữa, nắc đi cho em nhờ. Tôi mụ mị đâu có nghe ra chi vẫn khoắng như điên làm em hổn hà hổn hển.
Em bung hai giò ra, lắc lu theo nhịp rúc bú của tôi và la như nhà cháy : chơi em đi, chơi em đi, em chịu hết nủi rồi, em đến chết mất.