Tám - Chương 55
Tôi hít những hơi dài, sâu, mùi mồ hôi của Tám tiết ra từ chỗ hõm giữa hai bầu vú kềnh càng của em. Như bao lần trước đến giờ, tôi cảm nghiệm ra cái mùi chua chua, ngọt ngọt lẫn bùi bùi đặc biệt. Tám nhìn tôi hít mê hít mẩn thì càng xoa ào ào mớ tóc trên đầu tôi, trách nũng nịu : mê chi, giống như con nít mê dzú mẹ.
Tôi ầm à ầm ừ lắc xoay mặt vùi vùi làm hai cái vú Tám xục xịch méo nở dồn dập. Tôi không ngừng len lách hít hửi ậm ịch lên quả vú nung núc của em. Tám trách cho có chiện : cha ui là cha, mồ hôi chua tổ, báu gì mà hít say hít sưa, kỳ cục dzị.
Tôi ứ ứ hun tía lia làm cho hai bầu vú em ọp ẹp, đổi hình đổi dạng lia lịa. Tôi làu nhàu : đàn bà biết gì mà đía. Đàn ông người ta yêu bằng mắt, bằng mũi, bằng miệng, có đâu như mấy bà yêu bằng lời, bằng vỗ về, nịnh nọt.
Tám hứ lên nghe dễ muốn bú làm sao. Tôi trì lôi cái đầu vú em xuống, thưởng cho nó cú liếm nghe chách, em nhăn nhó càu nhàu : thiệt tui đến khổ mí ông. Vú mớm mà ông mần như cái bong bóng táp táp coi dễ nhợn tổ chảng. Tám vờ lấy hai tay bụm, giựt lôi cặp vú ra dọa : thôi, nựng dzị đủ rồi, để tui còn ngáp ngáp một chút, ông bợ hoài nó xệ hết thì còn chi đẹp cho người ta ngắm.
Tôi nổi cơn ghen ngang, cà khịa : thằng nào muốn ngắm dzú em. Nó có liều uống thuốc dâm thì hãy bước qua xác anh mà chạm của báu đó. Tám có vẻ ưng bụng, song em còn vờ vĩnh chọc tôi : thì vú tui, tui muốn cho ai bóp thì bóp, ai bú thì bú, ai liếm thì liếm, mắc gì tới ông mà ghen lãng òm.
Tôi đổ trây : dzú nào của em, của tui hết. Tui bú nó đã đời thì nó thuộc của tui, thằng nào làng xàng, tôi khẻ rụng răng, hổng còn cái nướu để nhằn núm vú nữa là cái chắc. Tám cười nắc nẻ vì thấy tôi hung hăng hơn con bọ xít.
Em bổ nghiêng bổ ngửa, xô tới xô lui làm cặp vú trật chìa trong cái rúc mặt của tôi. Tôi lùng bùng loạng choạng theo, phải ôm chầm lấy em để khỏi té. Tám cười rung rung thành ra hai vú càng ba lăng xê ồm ồm, tôi hít đã điếu, hổng bỏ.
Tám cười một hồi kêu đau bụng quấ, em đã ngưng rồi mà mớ lông nơi háng vẫn còn tung tít mù tắp lên. Tôi thương nên rỉ rả có ý kiến : có gì đâu mà em cười cho lông nó phe phẩy nhảy đầm nhảy đìa cả đám. Tám phản xạ vuốt vuốt mớ lông, mồ hôi hay thứ gì tứa ra em nhăn nhó kêu dính dấp nhớp quá.
Tôi gạ : để đó anh lo cho, ủi là cẩn thận, nó sẽ mới toanh cáu cạnh. Tám xua xua tay can : ai can dzu, dzu tha mi, dzu mà rớ dzô, nó chẳng những hổng bằng phẳng mà còn méo xệch, đùn hết nhựa gai ra, có nước chết.
Hai đứa tôi đúng là hạng ấm ớ hội tề. Nhưng ngẫm nghĩ cũng nhờ vậy mà yêu nhau ra rít. Bởi tôi biết rằng khi em nói “ không “ là “ có “, em biểu “ hông “ là “ ừ “, nên tôi xun xoe xán vào cuộc ngay boong. Tám cong người lại, đưa hai cánh tay thủ thế giống như cái bàn cản của xe ủi đất, kêu nhi nhoe : đừng mà, anh.
Tôi có còn đầu óc đâu tỉnh táo nên càng xấn xổ sáp lá cà. Tôi dồn một tay chế ngự lấy vú em còn một tay thì lôi tiệt em từ phía sau cho mông em đụng cây gậy của tôi và tôi bóp lấy bóp để cái húm dai nhách đó.
Tám bất lực chịu đèn. Tay tôi lùa những sợi lông, xóc như xóc ốc gạo và vuốt băng băng như gỡ cá ra khỏi lưới. Tám đánh đu người lên, tôi bốc hốt nguyên con, ẵm toòng teng em, móc rần rần, khiến em đạp nhàu cũng không thoát.
Tôi càng móc vào sâu thì Tám đuối dần, thở lên hồng hộc, rồi nhũn như con chi chi, để mặc tôi vầy vò cái lỗ ướt nhoẹt. Tôi dùng chiến thuật vừa đánh vừa đàm, tỉ tê xìa miệng vô lỗ tai em thuyết phục : để anh cưng một chút, làm chi cắng đắng, khó khăn, hổng hiểu nữa.
Tám lí nhí đáp lại : nhưng mà anh cào em nhột vá, em hết chịu nổi, em xón đái ra lun. Tôi nói liều nói đại : xón thì xón, có sao, bộ dễ mần cho em xón đái được sao. Tám lèng èng nói đớt nói đả : nhưng mà em nhột, rồi nổi cơn sướng, anh có đền cho em không.
Tôi hăng tiết vịt lên : đến chớ, đền luôn hai ba lượt cho em gỡ vốn. Tám nũng nịu đòi hỏi thêm : nhưng lỡ em sướng nó lại nổi cơn nứng nữa thì tiêu tùng. Tôi sáng mắt, gân cổ lên hứa : nó nứng thì anh cắt cái dây nứng cho em hết than van.
Tám đẩy đưa, nguây nguẩy cái mông, cọ cọ vô khúc gậy làm nó nháo nhào lên, hỏi trỏng : anh dùng cái gì cắt dây nứng mà khoe ỏm tỏi. Tôi cương đại : thì anh thò khúc củi vô mò mò thấy cái dây nào lằng nhằng là anh lia cụp, xong ngay.
Đâu dè Tám nghe ớn ợn, rùng hết người, ca kệ : anh cắt kiểu đó thì tiệt nứng luôn còn gì. Hổng lẽ để anh cắt cái cụp rồi suốt đời em đành sống trong dĩ vãng sao cưng. Tôi nghe thấm dữ, nào dè Tám hồi này văn chương lai láng, xổ nho có hàng lê thê.
Tôi chậm rãi giảng cho em : đừng lo, cái dây nứng cũng tợ như sợi cao su dzị đó. Kéo chừng nào nó dãn chừng đó, kéo căng thì nó đứt phựt, nhưng từ từ lại phục hồi ngay. Chớ nếu không thì đàn bà như em có nước chổng mông mà gào chớ còn mần ăn gì được.
Tám có vẻ thú vị nên cười hắc hắc. Tôi nhồi bóp cái vú và móc sột sột dưới mu làm Tám í a nguẩy đít. Tôi tưởng là Tám chưa tin nên tố thêm : thì đó từ hồi ở nhà bác tới giờ, bao nhiêu lần em bị cắt dây nứng mà có sút kém gì đâu, trái lại em còn nứng lên mới chết.
Tám đập tôi bịch bịch mắng mỏ : nói tầm bậy tầm bạ. Em nứng hồi nào, tại anh lần xần làm em quíu líu lo, chớ bỗng dưng em kêu ông ổng được sao. Không hiểu sao giờ đây đầu óc tôi sáng rỡ, tôi đối đáp trơn tru : ờ em đâu có nứng, tại anh nhưng mà em nói hộ thì cũng đúng thôi.
Tám bịu môi la làng : lãng nhách, phá người ta bể hết trơn rồi còn nhạo. Tôi thấy bản mặt yếu xìu của em thì không nỡ nên giàn hòa : thôi, đừng câu mâu nhau nữa, để anh nạy cục nứng cho cưng, cam đoan em sẽ rít róng lên nghe đã con nhĩ.
Tám õng ẹo thử thách : thì đâu anh giỏi trổ tài cái coi. Tôi bê xóc em lên, hai chưn em khào khào quơ lúng búng. Tôi áp lưng em, nhồi nhồi cái vú và xoa móc, cáo xủi trong cái lỗ cho đến khi em rã rượi, vùng vẫy, đạp kịch liệt.
Em hét toáng lên : thả em ra, đổ nước hết trơn và em ư ư xiết răng xiết cỏ. Tôi càng bóp chặt cái vú và thúc nhói ngón tay liên tục vào giữa háng em, em thở ầm ầm và kêu : nứng vá, nứng vá, tê hết giò cẳng, tồn lè hết trọi.
Tôi biết em đã rực nên nói lộn nói bậy tá la. Tôi càng móc vuốt hăng lên và càng bóp nhoẹt cái vú em muốn nát. Em kêu lên : buông em đi mà, đặt em xuống, nắc đại cái đi cho em đỡ nứng. Chết, anh ui, em nứng điên nứng đảo, nứng rợn nứng rùng.
Hai tay em quơ quơ tựa người bị trấn nước. Tôi ịn cằm vô cào cọ lưng em làm em càng quính có ke vì bị ba bốn đầu châm chích. Tôi vần em hồi nữa thì tay dính nhớp cả ra. Tôi hỏi giỡn : tới cái dây nứng chưa. Em trả lời hối hả : rồi, rồi, tới từ phia rồi. Anh rứt mấy lần nó rớt mà lại nứng tiếp.
Tôi cười khà khà : nọ, em thấy chưa, cái dây nứng nó kỳ quặc lắm, cam đoan nó hổng đứt luôn đâu. Tôi mần một hồi thêm thì Tám kêu ra rít : em nôn rồi mà, nắc em đi, tha em đi, đừng làm em nứng dồn dập nữa, em van anh.