Tám - Chương 54
Hiện chỉ có hai đứa tôi trong căn phòng nệm ra xô lệch, vậy mà sao tôi có cảm tưởng như đang lặn ngụp trong vùng sông nước mênh mông. Tám ví như căn nhà sàn cất cạnh bãi sông, sóng vỗ oàm oạp. Cái vũng tí tẹo bị hết lớp nước này đến đợt nước khác tràn lấp không ngưng. Thỉnh thoảng Tám lại giãy lên rồn rột, mình lắc lư, hích dội người, bưng hổng lên chới với, tôi ộp oạp tắc tắc thì nghe Tám ré inh lên.
Nhìn Tám lêu khêu, tôi tưởng em đang bị bầy lòng tong rỉa nơi dề lộc bình trôi giạt. Tôi níu rị lấy hai giò mà xỉa lắp tắp lăm tăm, em quíu lên, gào hổng còn e dè chi nữa. Em nói lục bục trong miệng, tôi nghe chẳng hiểu mô tê. Tôi kềm hai cổ chân, chùi mài như lau chiếc lọ cổ, em lóp ngóp la ột ột : an ui. Tôi thú vị với lối nói ngọng ngang xương em vừa thốt ra lúng búng.
Rôi như để cân bằng lực lượng, em vùi cái mũi khoan vào sâu trong miệng giếng dầu hỏa, chọt tàng lan ở trỏng làm tôi xiểng niểng như xe tuột dốc bị đứt tiêu dên cái thắng. Tôi thả cho xe tuôn tự do theo đà vách dựng, lồm cồm mắc míu tùm lum. Em thấy tôi khao khao thì trổ hết tài ra vừa bấm các nốt nhạc í e, vừa phồng môi trợn mắt dồn hết hơi vào lá mía mà thổi rè rè ục ục.
Phải nói chưa khi nào tôi chập chã tựa lúc này. May trời đang buổi chiều vậy mà tôi thấy hiện chi chit đầy bao nhiêu ngôi sao chấp chới. Khỏi cần ai cắt nghĩa, tôi cũng nhận ra này là sao ngân hà, này là sao mai, sao hôm, này là sao trời sao đất. Cũng có cả loại sao quả tạ dồn dập đè tôi vã người, tưởng như sặp rụng cũng nên.
Tám thú vị với tài nghệ của mình nên em càng thổi rống lên, hai tay vò liên tục lên các phím, làm chiếc kèn bỗng ứ đặc nước miếng nước mồm, kêu khàn khàn như muốn bể. Tôi phải tạm ngưng chiến dịch nạo cái vũng để dùng miệng hô toáng lên : chết tui, em ui !
Nào Tám có chịu tha, miệng vẫn ngậm tròn cái lá mía mà rặn từng chữ ngô nghê : o ết, ể ừng phá en nữ. Giai đoạn này chẳng cần mượn ai thông ngôn, tôi cũng vỡ ra là em đang hăm : cho chết để đừng phá em nữa.
Tôi đâm mệt ngang, thở rốc lên như thiếu dưỡng khí. Tám xoay tròn miệng kèn, bấm lia chia vào cái bìu dưới và rúc lên một hồi te tái. Tôi đoán chừng em đang chuyển từ xì lô sang điệu ba dô đốp đi chợ xàng xê. Mấy ngón tay nắn nót, mắt em nghiền ngẫm, miệng phồng to, môi bím chặt, em đang du dương theo những nốt trầm, nốt bổng.
Tôi bị đưa chơi vơi lên cao dần, trước còn là tầng một, tầng hai của tòa nhà cao, kế là vượt đầu các ngọn cây cổ thụ, rồi trời mây bao la, gió cuốn rì rào. Tôi choáng ngợp giữa thiên nhiên hung vĩ và thấy em như một thiên thần đang là là cùng tôi dạo qua núi đồi, khe vực.
Từ trên cao tôi nhìn thấy rõ đồi nương em bát ngát, quả nào tròn thì tròn vành vạnh, quả nào bự thì bự thu lu, quả nào đầy thì đầy ăm ắp, quả nào lởm chởm thì tựa rừng sậy um um. Tôi hét lên : đừng thổi nữa, anh sắp rụng tùng rồi.
Tám hí hửng vẫn bấm, vẫn vung kèn thổi lóp nhóp : cho chết, cho chết. Tôi lóp ngóp, bước quàng bước đại, cộn cạo dâng mãi lên, nhợn, nhợn và cuối cùng thì đổ uỵch xuống như cái khinh khí cầu bỗng nhiên bị vỡ. Tôi lao đi trong cảnh mất thăng bằng và vun vút, vun vút chúi nhủi, mặc cho rớt vào đâu cũng được.
Người tôi cương cứng, cái nhọt vỡ bục ra, bắn xối xả. Tám lính quính, không biết nên ngậm hay nên nhả. Tôi thấy em loạng choạng bụm lấy miệng, ọe ho lên, mắt đổ lệ trào ra và ú a ú ớ như người nuốt vội cái kẹo nơi cổ họng.
Tôi bắn đùng đùng, còn bao nhiêu viên lép hay tròn tôi đều bung ra sạch. Tôi giữ lấy tóc em để nhín không cho đầu kèn rớt ra và vô thức tôi nhấn cái kèn vào ra cho đến khi Tám ngáp ngáp sặc vì thổi không ra hơi nào nữa.
Khi tôi hết gân, ngưng bài hòa tấu thì trông em lem luốc tức cười. Em bợ bàn tay mở ngửa để hứng dãi nhớt rơi vào lòng bàn tay và ụa khan như các bà ốm nghén. Tôi thương em quá nên xoa xoa lấy bả vai em an ủi.
Tám nổi cọc đẩy xô ra, trách rầm rì ; dơ hầy, người ta chơi nhạc mà anh làm tắc tiếng, lần sau ai còn thổi kèn cho nữa. Tôi mệt bù đầu mà cũng bắt tức cười nên gân cổ cãi : tại em chớ bộ, ngậm kèn thổi nhẹ nhẹ thôi, ai biểu say sưa rồi vò, rồi uốn éo, nhấn xí lô xí la và bặm môi trợn mắt thổi réo rắt chi cho khổ.
Tám quặc lại tôi : mấy cha nói cho đã miệng, không làm tới nơi thì mấy tía cằn nhằn, còn thổi kèn du dương thì mấy tía phun tè lè thấy gúm. Tôi xí xóa em : thôi mà, bề gì mọi chuyện cũng lỡ rồi, em có hờn hay trách cũng đâu gỡ được.
Và để chạy tội, tôi ba hoa : mà hỏi thiệt, em thổi vậy có thích không ? Tám hứ lên một cái nghe dai nhách : thích đâu mà thích, ông thụi vô nghẹt họng thì thích chỗ nào. Tôi tỉnh queo vặn lại : em nói hổng ưng sao em cứ kéo kèn vô sâu chi vậy ?
Tám trẽn quá nên bô lô ba la : lãng nhách, tai tui vuốt vuốt rồi cha nhấn tới chớ bộ. Tôi đành thua cho em vui : ờ thì tại anh, nhưng em làm anh nhợn quá phải thốc vô mới đứng vững, hai tay em bấm thút tha thút thít, miệng em uốn tròn tròn, lưỡi em nhấm nhấm vô cái lưỡi gà làm kèn kêu lên thánh thót.
Tám gạt ngang : nói bậy, ông chưa học thổi kèn nên nói mò. Tui coi kỹ mấy cha chơi kèn bu dích rồi nên mới đạt tới mức thượng thừa cho ông chết dịch lun. May tui còn nương, chớ tôi qua một hồi rốc en rôn thì chắc bây giờ ông thấy đủ ngàn sao trên trời, chớ ở đó mà ba hoa chích chòe.
Tôi cảm thấy ớn, rùng cả mình. Tôi liếc Tám, chèn ơi, sao mà hai vú em láng lẩy quá cỡ. Tôi chép chép miệng, Tám hỏi dồn : còn thèm thuồng chi nữa, bộ muốn làm màn hai sao đa ? Tôi nhỏn nhoẻn cười : thấy cặp dzú của em là anh muốn tắc thở rồi. Ui chao, nó đầy ụ em ơi và tiện thể tôi đi luôn một hơi đủ hoa lá cành thảnh thót : còn con sò lông em kẹp ở háng nữa. Thứ đó mà lể cùi, chấm mắm ớt làm cái rót, đã làm sao.
Tôi nói mà diễn tả bằng dáng điệu mấy tay con Ngọc Hoàng sương sương mấy sợi làm Tám xi nẹc : dẹp, dẹp, hổng có dzú sò gì hết, mệt rồi, để ngủ cái đã, róc hết người rồi, chơi hổng lên. Tôi thất vọng chi lạ, len lét nhìn em than vãn trong tâm. Tám lùi lũi nhìn theo, thấy cái mặt tôi như cái bánh bao thiu nên em cũng tội tội.
Em thở dài ngoằn và nói đớt nói đãi : hành chi hành ác nhơn dzị hổng biết. Ngó cái mặt ông mà làm cứng cũng hổng nổi. Rồi Tám nói dỗi nói hờn : nè muốn hít hửi hay ôm bợ gì thì làm đại cái đi cho tui còn nghỉ.
Tôi mừng re, lính quính làm liền, sợ lần xần em đổi ý. Tôi bưng xòe rộng hai bàn tay bo tròn hai trái vú, tưng nhè nhẹ và áp môi vô hun lia chia. Tám mềm oặt người, hơi đùn cặp vú ra cho tôi thưởng thức. Tôi chạm đầu mũi lơ mơ như ịn con dấu lên đầu vú, cái quầng nhún dẻo, tôi hít hít và lú lú cái lưỡi ra chạm khè khè.
Chưa gì Tám run lên và í é : em nhột, anh liếm em lăm tăm hết cả người. Tôi trở nét mạnh bạo lập tức nên xiết lấy hai vú Tám thành cục và lúp chúp bú nút thay phiên nhau. Tám nhướng nhướng người lên, điều chỉnh cho từng quả vú nằm gọn đúng vào miệng tôi.
Tôi vưa bú, vừa bóp, vừa nút, vừa xe, Tám đờ nghệt ra, xiết hai hàm răng nghe chót chót. Tôi pha đủ trò vừa bịn, vừa kéo, vừa lăn, vừa hốt, làm hai trái vú lùi xùi ọp ẹp. Tám quên ngay nỗi giận, nỗi hờn, âu yếm ôm xoa tôi như xoa trẻ.
Tôi í a hôn và bú vú em. Tám lả lơi : bú no đi rồi ngủ đừng phá nữa. Để sức, tối mình chơi tiếp. Tôi nghe như có hũ mật bị lật nghiêng đang rót ào ào mùi béo ngậy vào họng tôi ngọt xớt. Tôi lim dim nằm gọn trong vòng tay em, ru hồn vào hai quả vú đầy lềnh khênh ngang tầm mắt.