Tám - Chương 53
Tôi nằm gối đâu trên bụng Tám. Dùng hai ngón trỏ và giữa bàn tay phải kẹp lấy một đầu vú em kéo lôi loe xoe, trong khi nguyên bàn tay trái ụp chụp lấy khoảng giữa háng em mân mê mớ lông mềm êm dịu. Đầu óc tôi duềnh doàng trôi về những năm tháng cũ, nơi nhà bác ở Saigon.
Cả chục năm trời trôi xa mà sao cái mùi thịt da Tám vẫn chưa chịu buông bỏ khỏi tôi. Lần xần tôi vẫn nhớ tới cái hơi thơm thơm quyện nơi hai bầu vú mỗi khi tôi áp mũi vào hít, hoặc dùng miệng ngậm cái núm vú em nhằn nhằn như ăn nhãn.
Tôi cũng chẳng quên được cái mùi nồng nồng phát ra từ nách em, hông em, và thậm chí là từ cái hang con con ở giữa háng. Tự dưng tôi xuýt xoa kêu lên nho nhỏ trong miệng.
Tám đang lơ đãng hưởng thụ những ngón tinh nghịch của tôi bỗng nhổm lên hỏi nhớn nhác : anh sao dzị ? Có lẽ em tưởng tôi khó chịu bất chợt trong mình. Em quờ quờ sờ trán tôi, trấn nơi ngực tôi và nói luễnh loãng : anh vẫn mát, đâu có dấu hiệu gì lên cơn sốt mà sao kêu lên mệt mỏi dzị.
Tôi bồi hồi kể lại ý nghĩ, Tám có vẻ cảm động nên vòng tay ôm kéo tôi lật người úp mặt vào giữa hai bầu vú em và khuyên giải : chuyện xưa, nhớ dai chi cho khổ. Tôi tiếp tục rề rà nói cho cạn ý tứ : hổng nhớ sao được, hồi đó vì muốn tiến thân nên đành phải lìa xa vợ con vô nhờ bác, lo ăn học để xuất ngoại. Cũng nhờ có em mà anh quên đi nỗi nhớ người thân.
Tám nhẹ đưa tay bụm lấy miệng tôi không cho nói tiếp và rúc rúc nơi nách tôi khe khẽ : anh đừng nói, em khóc bi chừ nè. Rồi Tám vỗ về tôi : anh vùi mặt vào ngực em, nằm im đi, hãy nghe nhịp tim em đập nhè nhẹ, đừng suy nghĩ gì hết, em sẽ lo cho anh thay chị, đừng buồn khiến em cũng khổ theo.
Tôi như con dế nhũi cày xủi trên làn da ngực của Tám. Vành tai tôi nhích lên nhích xuống cạ vào hai bầu vú to dề, làm em xục xà xục xịch như người bị cột hai bong bóng nước bên tai vậy. Tôi cũng rà đầu mũi lên làn da mịn của em, làm nổi lên lớp da gà sần sùi, trong khi hai núm vú săn tít mỗi khi chót mũi tôi chạm đụng vào.
Trong tư thế này, tôi có nhiều lợi điểm. Một tay tôi vẫn ôm tròn một bầu vú, mặt hết xoay phía này phía khác, hít mùi vú ngầy ngậy của em, chấm chấm lên khắp miền ngực ức, làm em nhồn nhột rùn người. Còn bàn tay vò mớ lông chỗ háng vẫn toanh toách vần vò ở đó. Tôi mằn mằn hai cái mu lám nhám, những sợi lông như bị chẻ ra, phết hồ, cứng dựng lên và châm chích tựa những mũi kim nhỏ.
Tôi nghịch ngợm banh từng múi mu, lùa cạnh bàn tay nghiêng vào chỗ nẻ, cứa dọc lên dọc xuống, chạm rối rít vào cái mép bên trong, đụng lụp cụp vào cái hột lồi lồi ra phía trước. Tám nín thở, hồi hộp, theo dõi cử chỉ phá giỡn của tôi, có lúc cứng hẳn người như sờ sợ.
Tôi cứa nhè nhẹ vô cái hột, sờ oằm oằm vô hột le, nhấn tin tin và đằn đằn, Tám há hốc miệng ra nhao nhao theo vì nhột hay vì lẽ gì đó. Tôi thò thò ngón giữa đâm xỉa vào cái lỗ, giữ im một thôi ngắn, hai giò Tám tự động dang ra. Tôi nghe nghe và thình lình gồng người, nhún sâu đầu ngón tay uốn cong ấn mạnh một cái. Tám nhẩy nhổm kêu a và nhấn hai gót bưng tếu người lên như con cào cào búng cái tách.
Người Tám chênh vênh hổng khỏi giường, vòng mông dẻo cong như một nhịp cầu bắt ngang cái hồ nhỏ. Tôi búng búng mấy hơi và móc cào lột xột, Tám xiết kêu lên : em nhột quá. Tôi nhìn chênh thấy hai bầu vú Tám cao đồn độn, hai núm săn hẳn lại và quầng vú như nở bung ra. Tôi lình phình nằm phục trên ngực Tám, miệng tham lam đớp đớp, nút hết bầu vú này sang bầu vú khác.
Tôi không ngờ em khỏe đến vậy. Giá lúc bình thường tôi có đặt cánh tay lên vú em, chắc em đã kêu khó thở, vậy mà lúc này em sướng cứng người vẫn vác được cả thân tôi trên người em mới là điều kỳ quặc. Tôi bú vú kêu lách cách, cái miệng tôi chuốt từng cái núm vú nhọn lểu ra, ngón tay tôi mò mò không dứt, làm Tám loay hoay như con dế bị chặn phá hai đầu.
Có lẽ muốn tôi thoải mái để đừng nhắc nhở lại quá khứ nên Tám im re. Chỉ đôi mắt em dại đi nhìn tôi da diết, như muốn trút hết lòng yêu thương cho tôi được sống với em trọn vẹn. Tôi hỏi cho có hỏi : em thấy thích chứ, vậy mà Tám cũng ngoan ngoãn trả lời : em thích, anh cứ nghịch cho thỏa thích đi, không sao đâu.
Tôi hôn em dồn dập, tay miết bóp vú, tay móc sâu thêm và mũi khìa khìa hít bất cứ chỗ nào nó chạm tới. Tám như con sâu róm, lông dựng đứng dậy, da tiết ra cái mùi đàn bà cực kỳ quyến rũ. Tôi phải kêu lên : em thơm quá, Tám bẽn lẽn, có vẻ hài lòng.
Tôi vò phá em thêm một hơi thì kéo ngón giữa ra cho em hạ người thư giãn. Tôi đằn cả bàn tay lên cái ổ chuồn chuồn, xoa đều như người ta dàn trải cái bánh tráng, Tám nhích nhích hai bên hông, nhịp theo những lúc xoa nắn của tôi.
Tự dưng tôi phát ngôn một câu chợt tới : nhớ hồi đó sao mết em quá cỡ. Anh ước gì hai đứa ở riêng để mỗi ngày úm em liền tù tì mới thỏa. Tám hứ hứ nhắc lại : chớ bộ anh chưa làm vậy sao. Tôi còn đang ngớ ngớ thì em nhắc : nhớ ngày cậu mợ đi chơi cả tuần, anh nhốt em nhảy hà rầm còn nuối tiếc gì nữa.
Tôi ờ hén, bãi buôi mà cũng ráng chống chế : tại hồi đó nhịn thèm, nên xổng hai bác ra lo mần gỡ, anh đâu có thấy là đủ. Tám bĩu môi dễ ghét, càm ràm : may mà chưa đủ khiến em đã muốn ngất ngư con tàu đi, đợi anh đủ chắc em xanh cỏ rồi.
Tôi cười giảng hòa, lại nắn nắn bầu vú em cho không lơi cảm giác. Tôi hơi chồm người qua ôm trọn lấy em. Tôi hôn từ từ suốt trên cổ, đến vai, tai, cạnh sườn, ức, ngực, bụng, đùi, bẹn và ngập ngừng khi đến ngang cái húm.
Tám nín thở, cố làm ra vẻ dửng dưng. Tôi dùng chót mũi đưa đưa trên đầu mấy sợi lông và thở ra nhè nhẹ, làm các sợi lông phất phơ như ngọn cỏ gió đùa. Tôi vòng tay ôm lấy một bên đùi em, nhìn chăm chăm cái húm khen như chưa được khen lần nào : thấy ghét cách chi và miệng tôi tọp tẹp như muốn nhấm nháp.
Như phản xạ, Tám van lơn : đừng, anh ! Ngắm nghía được rồi, anh đừng làm vậy, tội ! Tôi đanh đá hỏi vặn : em biết anh định làm gì mà chưa chi đã cản ? Tám nói một hơi : em biết chớ, hổng phải em không ưng mà vì anh mới vọc, em hổng muốn anh tầy huầy, kỳ lắm.
Tôi cười dòn tan thú vị, chống chế : thì cũng là của em có khác chi đâu. Anh thương em thì thứ gì của em đâu bị coi là dơ mà em ngại. Tám cố năn nỉ, nhưng coi mòi tôi quyết thì em nói xà lơ : em xin mà anh hổng nghe thì anh mần chi cũng chịu.
Tôi mừng như được quà. Lấy bàn tay nắm lấy hai cổ chưn em mà kéo bẹc ra. Giữa màu da trắng muốt, mớ lông đen nhánh nổi ra như một bệt mực tàu ai lỡ đổ rơi chỗ háng. Tôi ghé nghiêng tai nghe, tưởng tượng như nghe tiếng u u của cái vỏ ốc rỗng mời gọi.
Tám nhoe nhuẩy ngón chưn tựa như râu con dế đang chờ được ráy. Tôi tru miệng ra và hôn nhẹ lên cái mu kêu chót chét. Tám nhắm nghiền mắt lại. Tôi hít một hơi dài, mùi gây gây xen lẫn hơi mát mát và ngầy ngậy béo.
Tôi chóc chóc cái miệng và hun dài dài khắp cái sẹo của em. Tám nhắm nghiền mắt lại, kêu u ơ và bíu lấy cái mông lồm cồm của tôi kéo rị về phía trên. Tôi vẫn tiếp tục hôn te te lên chỗ háng em nhưng thả người theo tay em điều khiển để chuyển người đổi đầu đuôi nhau.
Tám đưa một giò tôi gác qua người em và điều chỉnh cho thích hợp theo ý em muốn. Khi tôi bắt đấu liếm láp và nút nút cái sẹo thì tôi cảm thấy em cũng đang mần mò nghịch khúc mía của tôi. Tôi mút kịt kịt, em xục xịch hông, tay em dẻo nhẹo vò quậy khúc gân làm nó nóng bừng lên chớp nhoáng.
Tôi còn đang mơ màng gặm nhắm cái hũ mật của Tám thì đã nghe em cũng áp môi vô ngậm và mút tì tì khúc côn của tôi. Hồn tôi bổng bay phiêu diêu, cơn nhợn làm tôi nóng cả người. Tám đang tập thổi kèn tây làm tôi không ngờ em cũng liều chớ bộ.
Té ra khi người ta thương nhau thì chẳng có điều gì họ nề hà không dám. Đó là lần đầu tiên chúng tôi chơi trò 6×9.