Tám - Chương 52
Tôi vẫn nằm phủ phục trên mình Tám, một phần vì mệt, một phần vì những chỗ êm êm vẫn muốn níu giữ tôi. Tám tỏ ra chịu đựng hết mức, em không hề nhăn nhó, hay có ý định ra hiệu cho tôi rời khỏi người em.
Thản hoặc tôi thấy em có vẻ mỏi thì em cũng chỉ hơi cục cựa, tôi thầm cám ơn em. Có lẽ vì quá yêu tôi nên em mới xử sự tế nhị và ngoan ngoãn như thế. Không nỡ hành xác em mãi, tôi tự động nhấc người ra khỏi bụng em.
Tám bâng quơ nhìn dõi theo, em thấy khúc gân thun lại nên hơi nhếch miệng cười. Tôi lơ đãng bảo em đi rửa ráy, nhưng em đáp cứ để nguyên nằm nhìn nhau đỗi nữa. Tôi tủm tỉm khi nhìn vào giữa háng em, chất khí dính lem nhem lên mớ lông thành những sợi trắng như người nhuộm tóc.
Tám mặc cho cái nhìn xoáy tọc mạch của tôi vào những chỗ kín đáo của em. Hơn nữa em có phần nhích lơi bớt giò ra cho tôi thấy rõ hai mu mở và cái miệng tru tru của cái lỗ dính lồm ngồm.
Tôi dịch người nằm sấp cạnh Tám, đầu gối lên bên bụng, một tay lòa xòa sờ nơi cái vú và một tay ịn bụm lấy cái húm của em. Dù chỗ đó còn dính nhớp, nhưng em biết tính tôi thích sờ soạng như thế sau khi chơi thì cũng để tôi làm theo ý.
Mấy đầu ngón tay tôi lơ đãng vẽ vòng vòng lên quầng vú, nhấn nhè nhẹ, ấn tới ấn lui, cái đầu vú em trầy trật dưới da tay, mềm thật mềm, êm thật êm, mịn thật mịn và trơn nhẵn bóng như cẩm thạch, như pha lê. Tôi rà rà khiến cái đầu vú khật khìa, Tám im im nhướng mắt nhìn chăm chú.
Tôi nhón lấy cái núm vú, kẹp nhẹ vào hai ngón tay, lôi ra. Nó giống như miếng kẹo cao su dẻo bọn trẻ ngậm trong mồm, nghịch ngợm thỉnh thoảng lại thổi căng ra và nổ nghe cái bép thích thú.
Bàn tay mò cái sẹo thịt thì dính lớp nhớp, những sợi lông bền bệt song mướt như nhung. Tôi đè xuôi lại vuốt ngược, chúng đan xen vào kẽ những ngón tay như sợi tóc kẹt vào răng lược. Tôi không chủ ý kích thích em, nhưng hai mu vẫn chăm chỉ xoắn lấy ngón tay mà đáp ứng vẻ mềm dịu hay háo hức.
Bỗng Tám hỏi tôi : liệu chừng nào thì anh chán không giặm nghịch mấy chỗ đó nữa. Tôi không đáp thẳng câu hỏi mà ngược lại ướm lời em : còn em, bộ em không ưng cho anh phá sao ? Chưa chi Tám đã rối rít phân bua : anh nghĩ sai ý em rồi, vì thấy anh da diết quí yêu những chỗ kín nên em hỏi thế cho thỏa sự tò mò, nào em có chê trách gì đâu mà anh cật vấn.
Tôi lụ bụ giải nghĩa cho em : mỗi người có một cách thụ hưởng thân xác đàn bà. Riêng anh lúc nào anh cũng thích sờ vào những chỗ đó vì chúng gợi cho anh một sự bình an tuyệt đối. Anh biết đàn bà trân trọng những chỗ này, cho nên yêu ai thì muốn dành cho người chồng của mình, không thích ai chia xẻ hết.
Tám ôm chầm lấy tôi, hôn hít tứ tung, bừa bãi lên tóc, tai, má, môi, ngực và còn định rút người xuống hôn lên chỗ háng nữa. Tôi hết sức cảm động, níu em lại và thỏ thẻ : cho anh sờ một lúc nữa rồi em muốn làm gì hãy làm.
Tám ngước đôi mắt thẫn thờ nhìn tôi buột miệng kêu : tội nghiệp anh, chắc là anh nhớ chị. Và em xê hẳn người sát vào, cho tôi rúc và tay gần hơn những nơi tôi đang giữ. Tôi chuồi chuồi đầu mũi vào bên vú để không, tay vê cái núm vú đang măn và tay thọc ướm vào cái lỗ nắn nắn rất lâu.
Những cử chỉ của tôi làm Tám cợn lên những ngọn lửa âm ỉ gây nóng bừng huyết quản em. Tám rít xiết răng, vớ lấy tôi ôm xoắn ôm xuýt, giúi hẳn vú và lắp hẳn sò vào cho tôi chạm mãnh liệt. Tôi trườn lên chặn lấy em, cốt để hai đứa choàng lấy nhau tha thiết.
Dĩ vãng ùn ùn kéo về, tôi nhớ đến căn nhà của bác ở Saigon và Tám đêm đêm nằm ở đi văng lẻ loi. Hồi đó tôi không đoan chắc Tám ngóng chờ tôi, song mỗi lần nghe tiếng lách cách tôi tìm cách mở cửa lưới thì em đã khe khẽ : khuya rồi, mò xuống chi nữa.
Tôi biết Tám hồi hộp e dè, em sợ bị người khác bắt được sự vụng trộm nên gài chốt cửa. Còn tôi mụ mị vì muốn vô phá em nên nói tỉnh queo : khát nước, mở cửa vô tìm chút nước thấm giọng coi.
Tám trù trừ, nghe ngóng và lật bật ngồi dậy nhỏ giọng : uống đại đi, rồi làm ơn đi lên, kẻo ai thấy thì chết. Tôi lì lợm nên dằng dai vào gian bếp, cũng rị mọ mở tủ lạnh rót và uống ực ực. Xong thì làng xàng chưa chịu ra, lần khân nán lại như còn muốn tìm gì đó.
Tôi thấy em nín thở, nằm rón rén trên cái đi văng. Tôi nghe ngóng một hồi, vẻ êm êm thì lăn kềnh ra cạnh Tám. Em nài nỉ : tội tui mà, ông làm ơn đi lên dùm cái đi. Tôi trơ trẽn nói tỉnh queo : chưa sờ mó gì được đã đuổi ai đi cho nủi.
Tám muốn đau đầu, im im như chọn lựa một thái độ. Còn tôi thì trây trúa ôm vùa lấy em, hai tay đã vốc lấy đôi vú mà vò xộc xệch. Tám không dám phản đối, sợ gây tiếng động. Tôi vò làm cái yếm muốn sút ra, em càng co người chịu đựng, tôi càng xốc hổng vạt áo lên cho thoáng.
Trong bóng tối u u, tôi vẫn nhìn ra hai ụ ngực đầy của Tám nên đeo cứng vào bưng bợ và bóp bên ngoài lớp vải nịt ngực. Tấm thấm đòn, im lìm. Tôi bóp hai vú rồi thở những hơi nóng vào tai mà nhắn nhủ : em cởi cái móc ra cho anh bóp trực tiếp coi.
Tám ọ ẹ mà cũng làm, miệng than cho có : ông làm kiểu này thét có ngày dính chấu. Vú mớm cũng là mớ thịt có gì đâu mà hám chi hám dữ. Tôi được em tháo để hai vú trần ra thì chẳng nói chẳng rằng áp vô táp và mút bú thay phiên cùng với tay bóp măn lia lịa làm Tám rối như canh hẹ.
Tôi bú vú, nút ì ạch một hồi thì Tám buông lỏng ráo. Em nằm xoải dài ra đi văng, tôi cứ bú và mò hai vú, còn một tay thì chun vô lưng quần mà nghịch cái cục thịt u u. Tám cự nự cho có lệ rồi cũng nằm ườn ra khi mấy đầu ngón tay tôi đã chun được cái khe dọc ướt rịn nước của em.
Tôi kéo dọc lên, móc lách và xỉa xọt vô cái lỗ làm tôi khi bưng đít lên, khi thả mông xuống liên tục. Tôi vét nạo, cạo lò và xoáy xoáy ngón tay quanh mớ lông và thịt lầy nhầy làm Tám rên khe khẽ. Khi tôi kéo tuột quần em ra, nhìn thấy mờ mờ cặp giò trắng tôi lùm xùm vói tay măn bóp vú còn miệng thì áp vô gặm ngay cái chỗ lông xồm xoàm của em.
Tôi cố nút thiệt êm mà vẫn nghe chót chét khiến Tám đang đê mê cũng phải cự nự : ngậm thui, mút chi kêu chách chách, nghe ớn vá. Tôi cố giữ bình tĩnh, định rà rà cái lưỡi liếm thôi, nhưng cái mùi lạ lạ tiết ra từ bên trong em làm tôi ngây ngất, quên béng đi mất.
Tôi tằn mằn banh hai mu ra và chõ miệng vào hút cái chit làm Tám ôm gọn đì hất bung lên. Tôi bặp được cái mu thì đánh moóc te te vô cái cục thịt lồi làm em điếng. Tám khoắng hai giò rên hừ hừ và kêu đỏng đảnh : nứng em vá đi, nứng em vá đi.
Tôi vẫn vói bóp măn cái vú và bú mạnh thêm làm em rối rít kêu không gọn tiếng : em sướng tận mạng, chết em, anh ui. Sao mà em muốn vá. Tôi vừa bú vừa lọp xọp hỏi cắc cớ : em muốn gì. Tám xoạc cả hai giò ra, túm lấy gáy tôi dện bưng bưng vô chỗ háng, nói sang sảng : muốn đụ, được chưa ! Anh làm em quính hết trơn còn hỏi móc muốn này muốn nọ.