Tám - Chương 51
Tôi không thể hiểu được sao Tám có thể bò lồm ngồm trên hai đầu gối gập lại, nhủi hẳn người ủi trên nệm cười một cách vô trật tự và khùng điên như thế. Mấy lần tôi đã nạt mà em vẫn tiếp tục. Tôi nghĩ là em có ý chọc quê hay khinh thường tài năng tôi cũng nên.
Bởi vậy tôi nổi nóng, vớ ôm lây cả giò lẫn mông Tám mà vật xoạch ngửa tênh hênh ra. Tôi văng tục : cười cục cứt chó gì mà toác bố miệng với húm ra hềnh hệch một đống, coi thấy ớn. Tám chợt thấy vẻ bặm trợn và đôi mắt long sòng sọc của tôi thì nhợn.
Em cố đút mấy ngón tay vào miệng thắng cơn cười nôn một cái rẹc và trợn hẳn mắt ra nhìn tôi. Bực cả mình, tôi hét ra oai : dạng béc chưn ra coi. Tám nghĩ chắc tôi lên cơn mát dây, song thấy tôi trầm trọng khiếp đảm quá, em đành rị rị hé mở hai càng cua từ từ.
Tôi lừ lừ nhìn con sò còn hơi rung rung vì cái thái độ cố kềm của Tám, đồng thời ngước lên cặp vú cũng cà hích cà hác nhúc nhích theo, tôi mắng ồm ồm : đàn bà, con gái không giữ nề giữ nếp, bò lềnh khênh ra giường, bày sò bày hến, xỉa đít xỉa đoi, cười cho rung nhà rung cửa, đẹp nhẩy.
Tám có vẻ ớn và hai mắt mở rộng ngạc nhiên. Tôi chẳng chờ cho em thấu những câu xỉa xói của mình mà giáng thêm một cú vô : coi vú với bim bầy hầy, đẹp ha. Tám lí nhí, định đối đáp gì đó, tôi nạt tới : im, lắng nghe tôi phán đây.
Tám không kịp phản ứng gì nữa, lao xao trong lòng, hai giò mở rộng, tôi gật gù khen : vậy mới đúng chớ, đàn bà phải biết từ tốn, dễ thương, chớ nặc nô bố ai mà nhịn được. Tôi nhìn thôi miên bằng mắt, ướm ướm bằng môi, còn hai bàn tay chập chờn làm Tám muốn nín thở.
Tôi lòa xòa quay múa làng xàng rồi đặt một tay xoa lên vú, còn một tay thì đè lấy chỗ mu. Tôi lè nhè nói như ru : nằm yên đó để tui xoa cho dễ ngủ. Tám bù cả đầu, rối cả trí, tự nhiên thấy tôi có vẻ nửa diễu, nửa nghiêm.
Em ọ ẹ nói với tôi : khi không anh mần em sợ xón đái, em tưởng anh bắt tội em chớ. Tôi định nạt, song chỉ nói nhè nhẹ : tui biểu im, đừng lộn xộn. Và tôi day đều lên quầng vú, đẩy cái cục sữa ì ạch trong lòng bàn tay. Trong khi hai mu và mớ lông bị ép nhẹp lia chia dưới bàn tay tôi đang ôm trọn khu đì của Tám.
Tôi xoa chừng nào thì phần trên của Tám rục rịch theo chừng đó, còn cái hũ mắm thì hết há miệng lại mím môi. Tôi dùng ngón tay ịn lên từng mép và thỉnh thoảng xiết chặp cả hai mu lại, tôi suýt bật cười vì cái húm Tám nhăn nhó như khỉ.
Tám loe ngoe như bị châm chích, cái vú mềm rồi cứng, cứng rồi mềm, núm vú giãn rồi co, co rồi giãn. Cái vú chưa được vo măn có vẻ ấm ức muốn phản kháng, tôi biết vậy nên chia chác công bằng cho hai đứa khỏi khiếu nại, câu mâu nhau.
Tám nhìn không chớp cái dùi cui của tôi, thấy nó đưa ngỏng ra phía trước, xật xừ khi tôi bóp đì và bóp vú. Có lẽ em thương hại nên rụt rè góp ý : sao anh hổng dùng cây củi mà giúp em phần dưới đó, còn hai tay anh phụ bợ phía trên có phải trăm họ đều vui hôn.
Tôi cũng muốn bỏ bu, nhưng còn ra điều quân tử tàu : mặc xác tui, không khiến ai chỉ vẽ, đây làm được hết. Tuy sĩ diện nói vậy, nhưng tôi cũng âm thầm nắm lấy cái đầu khấc nghịch ngoáy chỗ háng em. Tám thở ra vừa ý khi tôi rà rà cái đầu nấm lên xuống dọc theo lỗ đì.
Lắm lúc tôi có cảm tưởng Tám muốn lách mình để thằng cu con ngã chúi vô, song đâu dễ vậy, tôi cũng muốn chọc em để trả cái nư em cười cợt tôi vừa rồi. Tôi quết tròn tròn nơi lỗ, nước nhớt em ứa ra trơn lu, hai mu lè nhè tớp tớp, tôi giúi vừa cho chạm tới cục thịt lồi thì rút xoạch ra làm em tiếc rẻ, hai ngón cái ngúng ngoảy đợi chờ.
Tôi nói bâng quơ : ham gì ham dữ, mới ói nhựa ói cháo đó mà đã thòm thèm. Tám hơi quê mà cũng nín khe. Tôi đùa với miệng hang như người câu nhử con cá ngão, tội nghiệp con bé đớp toàn bọt mà con mồi vẫn lơ lửng hổng mắc.
Tôi xoăn đầu vú em, cốt để cái điểm trên hành cái điểm dưới. Y như rằng em dõi mắt theo chực chờ thấy tội. Tôi hỏi nhóng : bộ muốn lắm hả. Em ngoan ngoãn gật đầu. Tôi thủng thẳng nói đẩy đưa : ráng chịu khó chút đi, để nhắp nhắp cho nó lên cơn thì phập mới đã.
Tôi không giữ cái dùi nữa mặc nó muốn va đụng vào đâu cũng được, còn lo tập trung hai tay vào vê vần cặp vú của em. Tôi hốt hai vú thành nạm rồi thả ra, hoặc chặp đôi lại mà lắc rung rung, mỗi bên dùng hai ngón xe hai núm vú cho rón hẳn lại.
Tôi chêm bằng những cái hun, hít và xen lẫn là những hồi liếm, cà, xát, múm, nút thay đổi. Tám lều phều vì lớp bị vần nghịch hai vú, lớp bị cái dùi châm chọc đụng vô lỗ, vô bẹn, vô mông. Có lúc Tám muốn nhân khi tôi hờ ơ định dùng tay nắm nhét vô cho rồi, nhưng tôi đã lệnh : để đó, khi nào tui muốn nắc thì mới vô, còn ẩu tả mần là tui nghỉ chơi lập tức.
Lúc này Tám đang nứng nên tôi biểu sao nghe vậy. Tôi hành cách gì, Tám cũng im một đường. Lâu lâu mới nghe em lào khào : tụi nghiệp em mà, anh ! Tôi cũng thương, nhưng nghĩ cơn nư vẫn chưa hết nên lơ hổng nói.
Tôi bú nút hai vú, bóp choẹt quả sửa và rúc mặt vào khoắng cho Tám mệt cò lử luôn. Rồi tôi cũng chồm chồm lên nắc gió tạo cảm giác cho Tám tăng thêm cơn rượng. Chừng thấy Tám bã bời thì tôi ghé vào tai em mà phán một câu : giờ chơi em chịu hun ?
Hẳn nhiên Tám phấn chấn liền và đốc thúc tôi còn hơn ra trận : phải đa, để em sốt ruột chờ bắt mệt. Tôi thả hai tay nơi vú ra, xiềng hai gió em cong lên gần nơi khuỷu, điều chỉnh cho vừa tầm có thể bóp vú lại rồi tôi sút em : cầm lấy thằng cu đút vào con bé đi, còn anh lo giữ nhà cho ăn trộm khỏi lẻn vô.
Tám ngoan cách gì, em mò nắm lấy khúc gân nóng hổi, nhanh nhẹn đút vô cái lỗ ằng ặc nước. Tôi nghe phọp một tiếng đã thấy em uốn nhổm lên quặp hai gót ở lưng mà kéo tuột vô. Tôi mằn hai cái vú, dện bưng bưng một hồi.
Tám lượn lờ như sóng cuốn, vú nhồi nhồi và cái lỗ mút thăm thẳm thiệt mê. Tôi bóp nắn vú cầm chịch và ấn tăm tắp phía háng vô sâu. Tám lùng bùng kêu bù trấc : anh vô ngập hết rùi, em sướng tê đì lun. Tôi lạc con nhĩ nên càng bóp căng hai vú mà giập tàng lang cả đỗi.
Tôi nghe lạch bạch như chày đôi, chày ba giã mạnh. Tám nạnh béc chưn ra như tấm cối hứng bưng. Tôi xoắn lấy hai đầu vú, thi nhau lôi hoặc cắn, Tám chỉ một mực ôm cứng tôi xàng. Hai giò em lủng lẳng đeo bên hông, cù cưa theo nhịp giập.
Mắt em lúc này dại hẳn đi, chúng như lé xệch mà Tám thì thở ồ ồ. Tôi đâm cối một rồi cối hai, chày lêu vêu dọng mà cối thì nuốt lấy nuốt để. Hai vú Tám đúng là bảo bối tuyệt vời, tôi bợ lấy hai điểm cao đánh vào một điểm dưới, Tám vẫn nhịp nhàng ứng phó dẻo dai.
Tám ra một vài lần tôi thấy rõ. Khi không ấm rộn lên và nghe như có cái vòng thắt dần, thắt dần, vuốt từ sát gốc ra ngọn. Lúc đó tôi thấy Tám lịm đi, xiết lấy tôi, đu đưa, lắc hột và meo meo bên tai, hí hửng : em sướng vá, em sướng muốn được anh nắc đừng ngưng.
Mồ hôi, mồ kê vã ra, em ướt lộp nhộp khắp ngực, tới đì, tới háng. Hai giò em cũng rịn rịn bên hông khi em cuốn xiết tôi. Một ráng, hai ráng, tôi nắc cho em la làng, la xóm. Em ngỏn ngoẻn hối như điên : anh nắc cho đã đi, để kêu thiếu, kêu khổ.
Tôi đằn em ra mà giậm mà càn. Cái dùi tôi chui ra chui vào mệt nghỉ. Hai giò Tám vắt vẻo như ngồi xích đu. Tôi bóp muốn vỡ quả sữa ra mà em còn kêu chưa khít khao. Tôi cắn muốn đứt đầu vú mà em còn kêu chưa tới. Tôi hì hụi cách mấy thì cũng chỉ có một cái miệng nên chẳng thể phục vụ em xứng tầm.
Đến cối ba thì em la toáng lên : ối, cối nghiêng, lật gọng roai, anh ơi. Quả vậy, hai giò em kẹp cứng ngắc, thắt muốn trẹo bên hông, em vùng vằng uốn éo, lật qua lật lại, nghiến ngấu đánh vật với tôi, rồi há toác mồm ra gào : bể, bể tan tành roài.
Tôi thụt cho một hồi nữa thì em liệng mông và giãn giò ra. Tôi nghe cái vòi nước xả tồ tồ và tôi ngả phục trên bụng em thở rốc. Em vuốt vuốt cánh tay tôi, lau mồ hôi nhỏ giọt nơi trán, khen thừa mứa : anh chơi em thiệt đã.