Tám - Chương 50
Hai đứa tôi thi nhau giành giựt độc chiếm trung tâm nhạy cảm của Tám. Hẳn nhiên em chịu lép, nhận phần hạ sách vì đã lỡ nghe tôi xúi dại cho phép xâm lấn vào cái tổ tò vò của em. Cho nên tôi mặc sức mượn thế thượng phong mà đẵn em rụng tùng, như hạ rừng cây đại thọ.
Em nhăn nhó, nhấn đầu bàn chân trên gờ bồn, hít hà, đun đẩy và lắc tếu người mỗi khi tôi khều khều, búng búng và oàm oạp móc cào rột rột. Em rít róng nhìn không chớp mắt, hai môi giẩu hẳn ra, không thể hiện sự đau, cũng chẳng thể hiện sự bình tĩnh.
Em loi choi tựa người cắn lầm trái ớt hiểm, rít rề rề như cắn phải hạt sạn trong răng và người nhao nhao tựa bị cồn cào trong ruột. Hai tay xoay lần xần, chụp giựt, cố đẩy cánh tay tôi để bứt cái ngàm móc bên trong ra.
Song đời nào tôi để em thực hiện được ý đồ đó. Tôi móc un cao về phía trên, khảy phừng phừng, gáy te te làm em nháo nhào muốn té. Em chỉ dám kêu đại kêu để : á, nhột tổ mẹ, nứng cực tả, và lò cò như người bị phạt nhảy xổm.
Em bất lực không sao gỡ thoát cái gọng kìm chắc nịch của tôi, đành nghiến răng trèo trẹo phân bua lẫn mắng trách : ác chi ác dữ, làm người ta xúc bù long, rã bản lề, liệt bu gi ráo trơn. Tôi nghe có vẻ phái chí vì chưa hề bao giờ được tưởng tượng thưởng thức những lời đầy ấn tượng như thế.
Có lúc em gập cúi người xuống, bàn chân run run không vững, nào dè thế đó cành thít sâu ngón tay quái tinh của tôi vào cái lỗ mội làm em xửng vửng thấy rõ. Hai tay quơ vung vít, vớ chằng vớ đụp, bấu víu bặp một chỗ nào đó để trụ lại.
Bất đồ em vớ được cây xà beng của tôi thì nắm chặt hổng buông. Em vật thi với tôi, một đằng móc thì một đằng lột vỏ chuối. Cây gậy thò ra thụt vô như cổ rùa, em í a í ới thích thú. Em vần lóng thịt gân nhoang nhoáng và cố cúi xuống hun chí chát lên trên.
Tôi nặng tay xoáy một tua thì em chỏng gọng, chỉ kịp bụm lấy khúc gân mà xục da xục diết. Tôi đã dần lên, nên xoắn lấy núm vú em giựt lôi, day đều đều và bấm tin tin trong cái lỗ nhòe nhoẹt nước.
Em bị cảnh “ lưỡng đầu thọ địch “, trung tâm truyền tin báo động um lên, còn hang ổ trú ẩn bị đạn xuyên phá làm bể tan hầm hố và kẽm gai, bùi nhùi, nhựa trào có ngằn, có sợi. Em hét toáng lên : thua roai, hàng roai, đừng pháo nữa.
Em giơ một tay lên trời tỏ vẻ đưa cờ trắng, trong khi bàn tay nắm thủ lệnh thì xiết chặt kèm theo hai đùi khép nép, ôm trọn bàn tay đang đẩy đạn bắn thêm. Em vật vã tứ tung, rên ư ử : nói là thua mà còn ăn hiếp, bộ muốn cưa đứt chến em sao ?
Tôi chẳng hử chẳng ừ, chỉ một mạch pháo rào rào làm em đu lấy bờ vai tôi chịu trận. Em gào ỏm tỏi : chơi thì chơi đại đi, còn không thì tha em, cào dzị em nứng chắc ngất đi nè. Tôi như người điếc nên mặc em rền cứ rền, tôi vọc cứ vọc liên miên.
Em có vẻ muốn nổi cọc nên nói gay gắt : tui nói ông buông có nghe hun. Hay là ông muốn tui bò lê bò càn ăn vạ, ông mới chịu tha. Đến nước này tôi mới lè nhè ra miệng : để anh mần cho em oắc cần câu, sướng em chớ bộ sướng anh sao mà em ngăn cản.
Tám đang xi nẹc nặng nên ron rỏn : tui đéo cần sướng nữa, sướng dzị cũng đủ quíu thằn lằn roai, ông ngưng mẹ nó đi cho tui nhờ. Tôi rị mọ bịt bưng nguyên Tám hổng chưn lên và vác ra giường.
Tám giận cành hông mà sợ chúi nhủi nên đeo cứng lấy người. Tôi đặt Tám như trút mớ bòng bong, em ngồi phịch ra và nói chua nói chát : phá tổ đời ai chịu cho thấu. Tôi nài nỉ ỉ ôi, em cứ “ nhưng mà “ một thôi một hồi mới nguôi giận.
Em phân trần : móc cũng tới lúc thôi chớ, biểu ngưng mà còn lấn đất dành dân, xấn xổ đè tiếp. Tôi đôi co : thì tại em có ưng, tui mới móc vô được, chớ em nằng nặc phéc mê cái cửa tiệm thì làm sao tui chun vô.
Tám bật cười ngay được : ông lẻo mép, tui nói hổng lại. Rồi em kể lể : ờ thì tại tui, bởi lâu hổng được anh mò nên cũng dễ dãi lơ là cho anh rớ vô chút chút thôi. Dè đâu cha lì cố thây, móc trúng là bắt bù loong ngàm cứng giữ rịt.
Tôi có vẻ ưng lối suy luận đầy tả đùi tả vế của Tám nên cũng biểu diễn một cái nụ cười lấy le. Nào ngờ Tám mắng xối xả : còn há toác miệng ra cười chọc quê tui hả. Tôi đâm nhợn ngang, đàn bà thiệt rắc rối, cười đó rùi nạt đó, mụ nội ai biết lúc nào các bà phởn hay đang sôi máu mà tránh đây.
Tôi xẻn lẻn ngồi êm ru bà rù, lén lén đưa ngón tay dính khí của Tám lên hít hít. Em lại càng bực bội nên la oang : còn hửi nữa, bộ thơm lắm sao mà hít, ông móc lộn mề, lộn tỹ tui ra, thúi hoắc mà hít nó làm xoang lỗ mũi cho chừa.
Tôi nửa muốn chọc, nửa muốn giải thích, nhưng thấy em bặm trợn thì lại thôi. Mặt trận im khe, hổng nghe pháo bầy hay tiếng súng lẻ tắc cù chi nữa. Một chặp, chính Tám nhắc nhở : bộ phá tui nứng cực rùi ngồi ăn vạ đó hả ?
Tôi nén lòng than thở : chớ em lịnh cho tui mần chi. Tám nói xóc : cha, ông hiền dữ, làm bộ ngây thơ ớn. Thử tui thả sức coi ông có tốp tốp nhào dzô hay đợi nhắc nữa hun. Tôi quê đến xệ dây chão hết trọi, cây gậy cũng thun còn một mẩu.
Tám lừ đừ ngó rồi phê phán : mặt thầy chù bụ, mặt trò cũng nhăn nheo, sao mà một ruộc mí nhau đến thế. Tôi đến khổ vì tội vạ đổ lên đầu. Tôi thẽo thọt hỏi vô duyên : dzị chớ em muốn răng ?
Tám phát bẵn : răng cỏ rụng bố nó hết rùi, cha cắn sứt hết đầu vú, còn răng mô mà hỏi. Và em gợi ra mớ chi tiết phăng phăng : anh giả bộ ngu thiệt tài, nhưng mà anh làm tôi nứng thì anh phải bắt thường cho tui, hổng lẽ anh xới tung đất đai lên rùi để đó cho chó ỉa.
Tôi sáng dạ tức thì nên nói rỏn rỏn : thì muốn anh đè, nói đại cho rùi, còn bày đặt đem văn chương bác học ra ví anh lần quầng bắt mệt. Tám đế ngọt lịm : tui tưởng ông ngu lun rồi chớ, ai dè cũng còn khôn khôn.
Tôi bắt nhịp theo nên nói lái : tui mà khôn, có khôn làng, khôn lù hay khù lôn chớ khôn. Tám té ngửa ra cười, tồ tồ như em ngồi đái và rặn ì ì, tôi phải mau mắn lưu ý : cười ít thui, để bể bụng hay xón vãi đầy nhớt ra đó, mất công tui thu vén đem giặt.
Tám hết nín được, bò lồm côm ra giường, lết nhích tới mà cười nôn, cười ọe ra. Trông thấy cái mông chổng cao, tròn vo và cái đường viền đít em hằn rõ mồn một và nhúm lông loăn xoăn với miệng con sò rung rung há toác thì tôi kêu như giặc : em làm ơn kéo rèm che bộ xậu lại dùm anh. Để em khom khom hồi nữa chắc anh bê chim cò lặn mất vì nó nhức nhối mắt vá.
Tám vẫn bò lăn ra cười nhưng hai giò lệt xệt khép bớt, tuy vậy cái lỗ nẻ vẫn nhú ra một nạm mới chết đời, chết người và chết lun cả tui nữa…