Tám - Chương 49
Lúc này trông tôi ví như chiếc máy bay đáp lỡ đà chúi nhủi trên đường băng, thảm hại hết sức. Bánh xì, động cơ phản lực bể, vỏ thân ọp ẹp gãy gục ráo. Tám cũng không hơn gì tôi, lớp nhựa phủ cho phi cơ chạm đất bị bóc tung hê, các tấm vỉ nhôm lót đường bị lôi sứt sẹo, lở lói.
Tôi đổ gục một cục, Tám thấy tội nghiệp nên đành chịu trận cho cái xác máy bay úp gục chỏng gọng lên. Tôi hết giở nổi tay chân hay cục cựa gì nữa. Tám cũng bèo nhèo theo, trông dị hợm làm sao.
Tôi thở như bễ lò rèn, phì xịt khói từng mảng. Tám nhô lên hụp xuống cặp vú vì vừa bị đè vừa thấy ngộp ngộp. Tôi cố xoa mông, sờ lườn Tám để tìm sự yên tĩnh. Em cũng mò mò ở lưng tôi để cố hạ bớt cơn mệt đăng đăng đê đê.
Mãi mãi, tôi mới rời khỏi em được, lệt bệt như anh gà chọi bị thương tà la túa lủa. Tám nhẹ nhàng an ủi : ham hố chi cho khổ, tội chưa ! Tôi nạt lên : tại bà còn đổ thừa ai nữa, người ta mệt bỏ bu còn nài nỉ nắc, nắc, thế mới ra nông nỗi.
Chả biết em cả nể hay thực sự sợ tôi mà nín khe. Tôi cũng tự thấy mình quạu lãng nhách nên nói chữa : kéo nhau vô xối chút nước nóng cho tỉnh đi. Tám ríu ríu nghe theo, cả hai diện nguyên bộ đồ thiên nhiên trời cho mà dắt tay nhau vào buồng tắm.
Tôi mở hoa sen, trút nước ào ào suốt từ đầu xuống. Trong khi tôi thổi phì phì vì hơi nóng bốc mạnh thì Tám thản nhiên ngồi tè he ra móc xì xọp trong lỗ cua. Tôi hỏi cho có : mắc chi mà cào lọp bọp ở trỏng.
Tám nói chẻ hoa : chèn ui, cháo vữa dính đầy trong đó, hổng moi ra để nó thúi hoắm ai hửi nổi. Phương chi lỡ con loăng quăng nó chun lọt vô ổ, nằm lì hổng chịu ra, mai kia bụng đeo một cái trống, chả dzìa, tui ăn làm sao, nói làm sao !
Tôi muốn bắt cười vì giờ dẫu tôi có hà rầm với em thì cũng chẳng xi nhê gì ráo. Nhưng nghĩ lại, thời gian qua đã có lắm điều thay đổi, Tám có biết đâu những nỗi khúc nhôi, nên tôi thủng thẳng nói cho em yên tâm : đừng lo, giờ anh có nắc em tuần này sang tuần khác thì cũng hổng có trống đâu cho em ôm mà sợ.
Tám chỏn rỏn nhìn tôi dấm dứ : thiệt hun đó, hay cha muốn nhử tôi. Chẳng nỡ để Tám âu lo, tôi thủng thỉnh cắt nghĩa : anh xển nó rồi, cột từ mấy năm nay nên nó chỉ ra nước nhờn thui chớ hổng ăn thua mí chiện bầu bì gì mà em nhợn.
Tám có vẻ hổng tin, nhưng cũng rề rề hỏi : sao khi không rùi ông chịu để thiến đi. Tôi cười nôn : chèn ơi, ai thiến đâu mà thiến, thiến thì làm sao mà bắn súng cối thi với em được. Cột thui, nghĩa là thắt nó lại để nó hổng còn tác oai, tác quái chi mấy bà nữa.
Chưa gì Tám đã ghen xằng : phải mà, ông bạ đâu xâu đó nên mún chắc ăn mới cột cho yên tâm. Bởi dzị tui trốn biệt ông cũng phải. Tôi phải chặn ngay : tào lao, tại hùi đó em biến đi, tui hận cứ xoành xoạch bo bíu lấy bà xã dài dài, bả ngán thời buổi khó khan, sanh dầm sanh dề lấy chi nuôi, mới hò tui cột đó chớ.
Tám nghe có vẻ thủng ý, nhưng vẫn trách móc : mà cột cũng phải, để ông bớt hăng đi, chớ đè riết, ai chịu cho thấu. Tôi lại phải cắt nghĩa thêm : tại em liền bà nên hổng rõ, cột chơi còn bạo hơn nữa à nghen.
Tám chưng hửng trợn mắt ngó sững tôi : nói dzị là ông mún nắc hoài nên ưng để cột chớ gì. Tôi khổ sở gãi đầu gãi óc câu mâu : nói sao thì em cũng bắt bẻ cho được. Tui nào biết ất giáp chi đâu, chỉ khi lão bác sĩ đè cột xong, vỗ vai hí hửng nói : giờ ông chơi xả láng khỏi sợ.
Rồi lão thù thì thủ thỉ ghé tai dặn nhỏ : nó hung còn hơn ngày trước đó nhen, liệu đừng để bả tới mắng vốn tui là khổ cả đám. Thấy tui nhăn nhó xăm xăm bước ra, lão còn níu lấy vai áo buông nhỏ câu chót : ông phải lo đề xạc một cái rùi hãy phục vụ bà xã nghe, để tí toáy mó vô là lãnh đủ, mang bầu lần chót, bả giũa ráng chịu.
Tám bò lăn bò càng cười như chưa bao giờ được vui quá xá như vậy. Em lấy tay xoa xoa lên mặt hí hửng : rùi có bị dính hun ? Lúc này tôi mới lấy lại bình tĩnh đáp gọn ơ : ngu gì chết giờ thứ 25.
Tám chộp lấy câu nói mà hỏi : rùi ông mần sao để khỏi dính. Tôi đâm lúng túng ngang : thì, bởi, tại, Tám xóc vô lạnh băng : ông đi chơi bậy chớ gì. Tôi dấu biệt cái khoản mò đám con gái, lúng túng nói bạt mạng : dễ ẹc, tui xục cho nó ói ra.
Tám nhướn mắt châu hẩu nhìn, thử coi tôi nói trúng cỡ mấy cà ram, nhưng thấy tôi khăng khăng thì tạm tin mà nói vớt : ai mà tin ông nủi, ông gặp tui, ông đá rần rần mà biểu ông tự xục cho ói chắc là bữa đó mưa lớn dữ.
Tôi chẳng muốn dây dưa nên xoay sang đề tài khác : nè xề vô để tui giữ vòi nước cho gột rửa đi, còn ra ngáo một giấc. Tám lỏn lẻn sáp vô, tôi lôi tiệt em vào dưới vòi nước, rút cái hoa sen xỉa vô háng nghe xào xào.
Tám nạnh hai giò đứng tấn, bàn tay vờn vờn móc rửa. Em làm mạnh nên hai vú nhún tưng tưng, tôi khen bâng quơ : mẹ ui, tắm con hến mà vú cũng rung, thấy muốn cắn cách chi. Tám phỉ phui liền : cắn, lúc nào cũng muốn cắn, vú mà làm như trái ổi, trái mơ gì hổng bằng.
Miệng nói mà một tay tôi đã lo cọ kỳ quanh bộ ngực đồ sộ của em. Tám áp mông vô cho tôi ôm gọn, tôi xun xoe mò thì em nép gần vô nũng nịu. Làm sao tôi có thể từ tốn khi em tỏ ra ngoan ngoãn thế ni.
Tôi giúi ngay cái hoa sen sang tay em, còn hai tay thì ôm chầm lấy cặp vú từ phía sau mà bóp lấy bóp để. Tám vờ kêu lên : ông xoa rửa mà sao bóp vò ngấu nghiến dzị. Tôi trơ trẽn đáp lời : ai nói rửa xoa, tui bóp mò thực sự chớ hổng kỳ giúp ai hết.
Tám chẳng cự nự một chút. Tôi mượn đà bóp và nhón hai đầu vú càng mạnh hơn. Tôi làm hai quầng vú xoăn cứng lại, em lùi xùi ngả ngớn trong vòng tay tôi. Tôi nói nhử : em nhón chưn gác lên bồn để anh mần cho em đã.
Tám lưỡng lự rồi cũng nghe. Em kiễng một chưn lên, đầu gối hơi cong thành cái vòng kiềng. Tôi đứng một bên lòn tay vô, vừa bóp vú, vừa nghịch cái sẹo ở giữa háng. Tôi đằn lớp lông và chẻ banh hai mu ra, nắn tới nắn lui, xục xà xục xịch, cái hột le và cục thịt lồi lầy nhầy nơi ngón tay tôi.
Tám nhún tới nhún lui vì đã, vì mấy ngón tay tôi chọt chạm vào những nơi vốn làm em giựt mình vì nhột. Tôi đè cái đuôi mọng của hột le nhấn tin tin và xoe xoe vòng tròn. Tám nhô cao người lên, tôi cào cào hai mu và chà chà dọc theo cái lỗ.
Tám chúi nhủi xỉa vòi hoa sen vô và xiết rít hàm răng : ui, rạo rực tổ chảng. Tôi cong ngón tay đâm dứ vào lỗ mội, Tám xển uốn, đẩy mông và háng như đánh nhịp. Tôi chúi vào sâu thì Tám tựa như ngồi úm trọn lên lòng bàn tay tôi.
Nguyên cái húm há toác ra, tôi bóp te te và nghịch cái đầu vú, Tám ra chiều nhức nhối nên hết còn bình tĩnh, ngoáy đít lia lịa. Tôi đẩy ngón tay ngược lên trên, mằn mằn như tìm cái cội, Tám hít hà, xô ngả người vào bả vai tôi, thốt khe khẽ : sao mà nứng kỳ lạ, anh ơi !
Tôi không nghĩ là lời em đang nói mà nghe thoang thoảng như tiếng con mèo được chủ vuốt nên ré êm êm. Tôi ráng cào xới thêm thì em choàng lấy tay đè nghiến cùi bàn tay tôi ấn giữ nguyên xi trong húm.
Tôi im lặng thăm dò, nhìn em bớt nôn nao thì khoắng lên một thôi một hồi, em lịu địu khập khà khập khiễng, hết ngồi sụp, lại nhỏng lên, cái sẹo lằng nhằng đeo cứng làm bàn tay với cái ngón loe ngoe bên trong, nghe xậm xà xậm xực.
Tám nói như có vẻ trách : biểu đi tắm đi rửa mà ông mần khiến mình tui còn dơ hầy hơn. Tôi chẳng hơi đâu trả lời trả vốn, cứ lặng thinh mần công việc của mình. Tám bíu đu lấy người tôi nói dỗi : tui hết chịu nủi rồi, ông mần cho đã để than van chưa tới nơi.