Tám - Chương 48
Sống trong môi trường an bình, thoải mái, Tám càng lúc càng thấy tự tin, thi triển hết tài năng và chỗ mạnh của mình. Tôi nghĩ em cũng vào hạng thượng thừa công lực chớ đâu có khù khờ như hùi còn ở nhà bác.
Tám nghe tôi có ý kiến, em trề dài môi nói kháy : đừng tưởng bở, tại tui lo hùi đó chớ hông tôi vật ông có nước mà bợ háng rên la. Tôi cười chế nhạo, Tám nhúc nhích mông đùi một hồi, tôi muốn lấy hơi lên.
Cái củ lẳng của tôi đang bật tanh tách bị em ghim chặt như xâu mía, em lại lắc, xủi, bào, chà, khiến tôi nổ đom đóm mắt hết trơn. Ngẫm lại tự nãy giờ, dù giúi em ở vị thế nào thì em vẫn chủ động, làm tôi bái xái bài xai.
Lật em ngả ngửa ra thì em đảo khúc háng vòng vòng khiến cái dùi cui trật chìa bị vào thế, còn giao em làm nài thì em vừa phóng vừa nằm rạp xuống thúc gót chết thôi. Tôi đã phải giữ chặt lấy hai vú mà em vẫn còn lồng lộn lên như con ngựa chứng.
Em khiến tôi rối beng đầu óc, nói lái tùm lum, đang lồng lộn thì nhịu líu lưỡi nói ngược lại, em hầm hè : ông chê tôi lồn lộng thì tui lộng coi ông đứt chến tới cỡ nào. Tôi tối tăm cả mày mặt vì em ắc ê vùi vùi, nhào nhào, tôi chỉ kịp nghe xọp xọp rồi cơm cháo gì văng cả ra.
Em đổ ùm lên ngức tôi, nhún người xoành xoạch. Cái húm miết chà cây gậy của tôi, còn hai vú em nhồi nhồi khiến tôi bức thở, ngáp ngáp như cá bị liệng lên mặt đất. Em vừa hầm hừ vừa dọa tôi : ông ngán chưa, hay còn muốn lộng thêm hồi nữa cho đi luôn.
Tôi đổ ngang nên ôm cứng ngắc tấm lưng em thách đố : tui thí mạng cùi mí bà đó, coi thử bà lồng, hay tôi xển bà thành xâu tôm nướng cong râu. Tám trợn trừng mắt, ngồi thốc lên, hai tay hơi bắt chéo trước ngực, chống đà lên ức tôi để đùn hai vú em tròn căng, hối tôi rối rít : tôi ngồi cho ông dễ bóp, tôi lấy đà quậy cho ông rã bê tông lun.
Tôi đế vô : tui rã hay em bể ? Tám nói lửng lơ : ở đó rùi biết tay nhau, đừng nói phách. Em xìa xìa chống bàn tay, nhún như điên, miệng nói thành dây, thành nhợ : tới đi con, tới lun cho ổng há mồm há mõm ra, hết nói dóc.
Tôi sướng cực điểm, giành bóp cặp vú lại lao chao vớ lấy hông Tám rị lại mà cơn nứng vẫn âm âm i i mới bực. Tám thong dong xàng xẩy, trẹo người bên này, nhổm mông bên kia, có lúc chực như bẻ gập đoạn côn của tôi làm tôi “ á “ lên một tiếng.
Phải nói chơi kiểu cho các em làm chủ, mình thiệt đã. Cây dùi cui lận sâu trong ổ máy, hai tay bóp tì tì hai cái vú êm êm, thỉnh thoảng cơn nó lên thì bá lấy hai vai em mà rền ịn xuống. Em quờ quạng vì cái đầu khấc nó ngập sâu đến tận cùng. Em kêu thiệt sự : đã tổ mẹ, vậy mới gọi là nắc tới.
Tôi bàng hoàng hỏi thử em : sao hùi đó em đâu có kêu ông ổng như bi giờ. Tám hổn hển nạt : đang nắc muốn ứ hơi mà hỏi miết. Tuy vậy em cũng giảng giải cho tui nghe : tại tui nứng nên thích thì la toáng lên, chịu chưa.
Chưa chi em đã nhấn hai bàn tay cù cưa cú cứa lấy đà nơi ngực tôi mà miết con sò hì hụi. Mắt em tóe hào quang, vú vê nhảy đùng đùng, tôi chụp bóp lia lịa mà cũng không giữ nổi chúng đừng văng vật.
Đúng là một cuộc đấm đá nhớ đời. Tôi nhận ra mình cất công với em hổng uổng. Tôi xoa vòng mông em, có lúc tuồn ngón tay vô cà phụ chỗ mu để em thêm hứng chí. Em chà ùng oàng, tôi thấy chỗ mu nóng bừng như người đang lên cơn sốt.
Tôi đã xển người lên mấy lần, khúc gân rướn lên như cọc thu lôi, thế mà em lại reo hí hửng : con bà nó, đâm lút ga tợn, rồi em xàng tròn tròn, cặp mu nhịp nhàng như bợm nhậu đang nhai khúc mía.
Tám ra rần rần mà nào có chịu ngưng. Bết giữa háng tôi nhờn nhờn thứ gì đâu tanh tưởi. Tôi nhắc nhở : em ra rồi, nghỉ chút đi. Tám giương cổ ra mắng : kệ tui, còn sức tui còn chơi. Ông có xí lắc léo thì cứ nằm yên đó cho tui mần dziệc.
Tôi nghe mà ớn da gà. Nhưng nhìn hai vú Tám tung tăng lại thấy nổi hứng mới chết. Tôi lồm cồm đẩy Tám bật ngửa ra và hai đứa tôi bện lấy nhau đổi thay tài. Tôi trịn Tám nằm xuống, giương hai giò ra, ôm cột nhà mà băm tận lực.
Tám ọp ẹp bị tôi banh hết càng, tôi nắc đùng đùng, còn uốn hai giò mà đè tíu lên Tám đâm chí chát. Tám sướng nhá, nhắm tịt cả hai mắt, kêu rả rich : đó, ông nắc dzị mới đúng đô. Ông bằm dùm cho cái húm nó thè lè ra mới hay, để ông khìa khìa như hùi đó, tui ngứa tổ chảng.
Tôi lắc đầu sợ Tám. Tôi hỏi : bà chơi dzị hổng sợ tuột lưng sao ? Tám nhon nhỏn : tuột gì được mà tuột, mặc may có ông bị xìu đi thì có. Tôi tức khí nên uốn cong người em lại thành một lọn và nắc phải, nắc trái, nắc lên, nắc xuống, tả tơi.
Tám í a, hết khen, lại ngoan ngoãn cuốn mình cho tôi giập. Tôi nắc cành cành chừng mấy hồi, mỗi hồi độ dăm chục cái thì cả hai cùng giành nhau nói : mau, mạnh đi, em đã. Và tôi hầm hập đẽo phăng những gộc cội, đá băng những rễ nhánh, bẻ vỡ những tường hào, cuối cùng thì hai đứa lớ vớ xô ngả xô nghiêng.
Tôi té nhào lên Tám, em vẫn bị bó rọ chổng mông. Tôi cuộn người lên và ọc liên chi hồ điệp. Tám cố dạng hai chưn ra hứng chẳng để một giọt rớt ra ngoài. Tám thở phì phì, hai giò run run vì mất sức và cặp vú bèo nhèo vì bị bóp méo đi.
Tám nói vuốt tôi : anh giập dữ quá, em muốn chết luôn. Và hai tay em lùi xùi lau mồ hôi nơi trán. Em không nỡ xô tôi ra, còn tôi thì hơi sức đâu nhấc mình rời khỏi Tám. Tôi lầu bầu : em xàng dữ, anh nắc muốn hụt hơi.
Tám có vẻ hài lòng, nên nói huyên thuyên : vậy để anh hết háo hức, chớ không anh địu theo em riết thì em còn đi đâu được. Tôi xoa xoa cái mông em, nó cũng mềm êm như cặp vú. Tôi xoa vòng vòng, có lúc khìa vô cả đường chẻ nơi đít, mới biết khí em bết bát ở đó đông đặc.
Một hồi, tôi rút từ từ cây gậy ra, nó tím ngắc vì bị dập vùi lâu quá. Tám lơ đãng nhìn háy hó : chu choa, nó mửa tới vậy mà còn lừ lừ dễ sợ. Tôi cũng nhìn vô cái sẹo của em, giọng đôi co : bộ bà tưởng bà ngon lắm hả, mẹ kiếp, nó nhão nhẹt đã đời mà còn xùi cả bọt mép ra thấy ớn.
Tám giúi mặt vào bàn tay nhõng nhẽo : á, anh chọc em. Để anh chơi, anh sướng mà anh còn chê em nữa.