Tám - Chương 47
Tôi chặn ngăn phắt lời Tám không để bàn líu lo xa hơn : dẹp, bỏ cái việc con Mẽo lộn xộn đó đi. Giờ ta lo việc hiện nay thôi. Dè đâu Tám cũng thuộc loại lý luận cùn : anh nói chiện đó xưa mà sao hễ anh vần tui chỗ nào là anh khui chiện cũ ra nói.
Chưa gì em kể một lô một lốc : anh nhắc chiện tui đi đồng ban đêm, rồi kéo qua tả chưn tả cẳng anh mò tui sau nhà bếp, lại nói chiện anh đè tui ở đi văng. Bộ đó là chiện hiện giờ hả. Tôi cứng đơ hàm, hò hụi một hồi, xoay cái đầu tá lả, mãi mới lộ ra một câu đấu trí : chiện người khác, qua rùi, coi như cũ, bỏ; còn chiện tụi mình thì có cũ mới trở nên tân chớ sao.
Tôi cười hè hè, hết sức vô duyên, Tám đế vô lãng òm : nham nhở, cứ chiện ông mí tui là lúc nào cũng mới, trách gì ông hở tui ra là rậm rựt đi bậy búa xua. Tôi gãi đầu gãi tai, mắc cỡ tận mạng, nên nài nỉ : thui mà, gặp nhau hổng lo nói chiện dzui cứ xi nẹc nhau hoài.
Tám hấm hứ, ra chiều còn tức để bụng. Tôi vội vàng bợ lấy tấm lưng em nói ngọt như mía lùi : em nằm xuống nghỉ đi, để anh săn sóc cho, đừng giận dỗi, mặt nhăn nheo coi xấu tệ. Tám phì cười ngay được.
Tôi đỡ Tám lăn kềnh ra giường, hai bàn tay xoa vào nhau, nhìn khắp lượt, thâm tâm chia phân các mục tiêu rõ rệt. Tôi đặt một bàn tay lên vú mặt của em, hai ngón kẹp lấy cái núm lôi giựt ra nhịp nhịp, miệng thì ngậm nút cái vú bên trái, còn bàn tay mặt thì sờ soạng đặt vô giữa cái húm của em.
Dù chẳng còn nhìn ra, nhưng dường như nơi lòng bàn tay có con mắt phụ, nó rà rành rọt cái miếng bánh nở phồng giữa háng em. Tôi nhịp lôi núm vú một cái thì miệng nút sâu một đỗi còn bàn tay nghịch bim lo đàn đàn cho cái bánh phẳng phiu ra. Làm như nãy giờ tui vọc khiến nó nhăn nheo, tè góc quăn lên vậy.
Tám được tôi phục vụ thì thư giãn liền. Em xục xịch đẩy đưa dưới sự chăm sóc đặc biệt của tôi. Cái vú này trào lên thì cái vú kia xẹp xuống còn hai giò em thì xập xòe mở vô mở ra như cánh bướm.
Tôi vuốt, tôi đè, tôi hò, tôi kéo, những sợi lông vờn vọc ở các ngón tay. Tôi vớ đúng cái khoảng mềm mềm của hai mu, cái chất láp nháp của nước nhỉ và cái khoản u u của cục thịt lồi. Tôi nghĩ mình đang âu yếm vò xoa đầu đứa trẻ, tóc rậm dầy và xoắn tít như tóc in điêng, tôi hết vuốt lại tha, lại vò, lai doãi, khúc mông của Tám hụp xuống nhô lên coi thiệt đã.
Tôi sờ các mu, măn xòa xòa và nhấn nhấn chỗ cái hột le như con nít nghịch đè cái nút chuông điện. Chắc có sợi dây nào bị chạm, tôi nghe te te và Tám quặp liền giò lại. Tôi nhúc nhích ngón tay khảy rỏn rẻn vô cái hột le, miệng Tám há ra đớp đớp, tắc lưỡi như thằn lằn, xiết răng như bị phỏng.
Tôi tăng cường chuốt đầu vú và nhay cái núm ướt tè le, Tám quặn người lên đùn đẩy và kêu khe khẽ : nứng, nứng, cha mẹ ui ! Tôi đè nguyên bàn tay vò cục sữa và tóm nguyên cái vú em mà day, bóp, ịn. Tám lắc trọn người, mặt lật bên này bên kia, nói cầm canh : đã, đã cách chi, sướng, sướng tràn hông, tía ui, sao nó bứt rứt hết tay chưn, bánh chè muốn long ra, đoi đít muốn rệu rã.
Tôi nghe như được ai xối nước khích bác nên bú thì bú ra trò, măn thì măn tới bến, còn chọt thì chọt tận nơi, Tám lúc nga lúc ngúc thấy dễ thương hết đỗi. Tôi hơi rị người để đè chặn em lại, quất em một chầu cho rụng hết cơn nứng ra.
Tám loay hoay như con sâu bị đè nghiến. Tôi bú và thổi phù phù, bàn tay bóp méo cả bầu vú làm Tám thét lên như chợ vỡ : ông phá vừa thôi chớ, nứng thấy mẹ mà ông cũng hổng tha. Tôi vùi đầu vô làm cho Tám đứt chến mới ưng.
Tôi hết còn nhấn ịn cái hột le nữa mà vọc nguyên ba ngón tay vô xúc ngoáy chầm hâm nơi cái lỗ kêu xịt bộp. Tám bưng cả mình cao lên bằng hai gót, đầu gối cong cong và kêu ra rả : móc tới luôn, vô sâu chút nữa, đú họ, sướng chi sướng tanh bành, sướng muốn nạo quăng bố nó cái tĩ đi cho nó khỏe re.
Tôi móc loạp xoạp, nước và da tay thi nhau kêu lóc bóc, Tám quằn hết người, vắt dọc vắt ngang như trão dây ngâm nước bị người ta dùng guồng quay vắt cho ráo. Tôi khìa càng nhiều, nhay vú và bóp càng mạnh thì nghe Tám càng hét : nắc đi, cha, em nứng đổ bê tông, cứng người rồi.
Tôi đưa đà, ầu ơ ví dầu, Tám đu nơi cánh tay tôi làm xiếc mà dài họng ra năn nỉ : em biết tài anh rồi, em quíu hết trơn, thương em, nắc em một chập đi rùi phá tiếp. Tôi bặm môi lại mà phá, mắt tôi trợn trừng chiếu tướng thẳng vào mắt em.
Tám lặc lìa một kêu : ối, hai kêu : a, và ba vật mình đổ xầm xuống, lăn cù cù, kẹp cứng lấy bàn tay tôi nắc gió cho đỡ khổ. Khi tôi ngưng lơi tay thì nghe Tám rặn ì ì, nước dâm ra từng đám, tôi lôi mấy ngón tay, nghe xọp một hơi như nùi giẻ bị nêm lâu nơi cổ chai bứt ra nó kêu ộp lên vậy.
Tám rã rượi nằm mở rộng hai càng, tôi nuốt nước miếng ực ực và nhào lên mình đè ngấu Tám, nhét vội nhét vàng cây dòn dông mà dọng uỳnh uỳnh cho em tóe khói. Em toại nguyện nên giở hổng hai giò lên thành chữ V, lấy hai tay bợ dưới khoeo giữ tấn và réo tôi như réo giặc : em banh hết tầm ra đó, anh giã bể cối đi cho em, chết đâu em chịu. Để ấm ức hùi nào tới giờ chưa được ai xển đã, sướng mà hổng dám kêu.
Tôi hăng tiết vịt nên đốc vô : thì em kêu bể nhà đi cũng được. Và tôi mở đầu phát ngôn trước : anh nắc cho em liệt côn, bể ổ máy, vẹo bản lề để hết rên chưa được sướng nhen. Tám ngoan ngoãn cách gì, nằm vắt vẻo, nín khe, bạnh thả ga cho tôi giập, tôi đẫn.
Dưới tôi nhún, trên tôi bóp, hai tay và cái dùi cui thoăn thoắt thay phiên làm cho Tám tối sầm mặt mũi. Lạ, hai vú Tám càng bóp càng nở và cứng giòn, hai mông xàng có nghề có nghiệp, tôi như bị ru hồn vào trò đấu vật với em.
Thỉnh thoảng tôi thăm dò hỏi em : nắc dzị, chịu hun ? Tám gật đầu rối rít mà miệng tán dẻo quẹo : sướng, đã, nứng, được. Em nói lăng nhăng, chẳng đâu vào đâu, nhưng lời nói tình yêu cần gì bố cục thành câu cú mà ai nghe qua cũng hiếu mới kỳ.
Tôi phấn khích dữ dội nên hết bê cả hai giò Tám bẻ ngược lên để thụt càn thụt tới thì tôi lại lật cho em ngồi lên thế cưỡi ngựa phóng như bay. Ở thế nào, tôi cũng đều nắm cán, tôi úm em mà tay vẫn vờn măn được hai vú đánh toòng teng.
Tám có vẻ chịu, nói nào ngay, từ ngày rời xa Tám nơi nhà bác, hai đứa nào có dịp xên nhau giữa ban ngày ban mặt, nhìn rõ nhau mười mươi, chẳng sợ ai bắt được tại trận hai đứa hủ hóa như lúc này.
Tôi nắc mà còn bú lưỡi, mút vú Tám, làm Tám sướng kinh niên, xàng cái đít dẻo nhịu. Cái húm trịn khít khao nơi cái chày và quết đều đều làm thành, mé gì cũng bung vách, sẩy cùi ra ráo nạo.
Tám ui ui hết xiết hàm răng lại đờ mắt ra mà hứng những cú trời giáng tôi ban cho em. Dù ì ạch thở, em cũng chỉ đường cho tôi chạy : anh nhấn đại vô chỗ đó rồi đâm mạnh vào, em đang ngứa, anh dọng mạnh chừng nào em càng khoái chừng đó. Anh giúp em gỡ vặt cục nứng quẳng bố nó đi cho rồi. Để chi cho nó hành em chết lên chết xuống, khiến em cứ tơ tưởng tới anh muốn khùng luôn.
Tôi ới a muốn hát một câu vọng cổ mà lú trơn nên đành dùng sức dọng cành cành thay thế. Tôi làm Tám muốn bã người ra mà em vẫn chưa chịu cho ngừng. Em đốc thúc tôi : ráng nữa đi anh, mới ra lần một, lần hai, em chưa hết ngất ngây vì cái sướng.
Đến chịu thua Tám luôn.