Tám - Chương 46
Tất cả áo, váy và dép của Tám đều đã trút quẳng trong xe. Tôi nắm tay lôi thân hình Tám trần truồng băng theo lối đường nhỏ từ ga ra vào nhà. Đoạn đương tuy ngắn, nhưng Tám vẫn rón rén bước bằng những đầu bàn chân vì sợ giẵm sỏi bị đau.
Tôi áp theo phía sau phải bợ để giữ cho Tám vững khỏi trượt. Một bàn tay tôi úp vào vú trái của Tám, một bàn tay tôi bụm ngay ở háng, vậy mà Tám nhón đi vẫn rung rung loạn xạ. Cái vú bị tôi trịn còn đỡ, chứ cái vú để trơn nó lắc đùng đùng.
Tôi nghe nhịp tim của Tám đập phịch phịch mà nhìn cái vú cà nhún cà nhính thấy dễ thương. Bàn tay bợ nơi Tám thì êm êm, gai gai, có lẽ tai Tám bị tôi lôi đi xền xển, tay chạm từng hồi vô chỗ độc nên lông bị kích thích dựng tếu lên hết trơn.
Đã vậy, tôi còn bị Tám kéo đi rột rột nên bàn tay vô hình dung vừa đè vừa chạm cũng khắp, khiến Tám càng thêm nhột nhạt. Em gắt lên với tôi : lột em ra hết trơn, em làm sao chạy được mà anh lôm côm ôm rịt kỹ thế !
Tôi lằng nhằng cự nự : em sao ưa câu mâu, gặp em như mèo gặp mỡ, bụm một chút lấy hơi mà em cũng la. Tám nói dịu đi : em đâu la, có điều để vô nhà vô cửa, rồi anh mò, bôc hốt, hay mần gì, cũng đâu có muộn.
Tôi rít róng kể lể : chèn ui, vú để ngỗn nghện, đì bày té he mà biểu anh nhịn, em có ác nhơn thất đức lắm hun. Tám lịu địu dính chằng dính đụp với tôi, bện nhau thành một cặp sam đeo cứng ngắc, khiến cái dùi trong quần tôi cũng đòi tham gia trận liệt.
Tôi a tòng theo măn măn cái vú và xiết xiết bờ mu, cơn nứng âm ỉ càng tăng lên ồ ạt. Tôi đeo lấy Tám cứng ngắc, than như con nít thèm vú mẹ : chèn ui, sao nứng gì nứng tệ. Vừa nói tôi vừa bóp măn cái vú xịt xịt và móc móc cái húm rề rề.
Tám nhột nên khum xủi người tới, tôi đè nhào lên tấm lưng em mà bóp móc hăng hơn. Tám liệu bề hổng xong nên hối hả lùa tôi đi rần rần. Vô tới cửa, Tám vồ ngay lấy cái khoảng giữa bản lề thở ra dài sòng sọc : úf, rùi cũng tới, hú vía, em tưởng anh đè em gục tại chỗ. Anh nứng chi nứng ác, thì rỉ rả để em nằm đàng hoàng, rờ móc có đỡ khổ hun.
Coi mòi hồi này Tám ăn nói bạo dữ. Tôi khen Tám ồm ồm, em chống chế : ngóng anh còn hơn mẹ về chợ, gặp anh em mừng thấy tía, nghĩ bụng sức mấy mà anh tha. Em đã nôn mà nghe anh nhèo nhẹo kêu um nứng, nứng làm em phát sốt ruột thêm.
Tôi cười chế nhạo, Tám gân cổ lên cãi : hổng phải sao, em cũng là con người chớ bộ. Thịt da em anh mò phùa phùa, biểu sao em hổng nứng. Hồi đó em đã nứng bò lê bò càng, nhưng vì ở nhà cậu mợ em phải cắn răng giữ thể diện cho anh. Chớ thả sức, anh bóp vú hay rà rà nơi cửa mình em, chắc em phải la làng mới đã.
Tôi nghe mà bắt thương. Quả thật hồi đó tôi liều lĩnh thiệt, nhưng đàn ông mò đàn bà làm sao còn bình tĩnh. Huống chi vú Tám chành giành như bình tích, mông tròn như cái nia và húm đầy như biển nước, tôi cũng ráng lắm mới làm sơ xịa vậy.
Bởi vậy, tôi hỏi ghẹo Tám : bây giờ em vô nhà anh, nhìn trước nhìn sau chỉ có hai đứa, chắc em hết còn e sợ nữa chớ. Tám vênh mặt lên nói thẳng ro : chớ sao, anh chơi, anh rờ,anh bú, anh liếm, anh khoèo, anh cạ, em mà sướng, sợ gì em hổng hét bể nhà bể cửa cho coi.
Tôi đùn Tám chúi sấp xuống khi hai đứa đèo đẹo tới trước cái xô pha. Tám kịp bíu lấy cái lưng ghế, chổng mông lên thì tôi đã bợ hai tay bụm lấy đì mà nhấc bổng em lên cái rột. Tám lao chao quơ đôi chưn lia lịa kêu réo : coi chừng tuột tay em té, bể đoi, bể dzú hết.
Tôi quay em vòng vòng, hai chưn em lắc lư đánh vù vù tiếng gió. Tôi khệ nệ khiêng em rề tới cái gương lớn, bày nguyên bộ độ lòng của em hí hửng reo : nọ, em nhìn cho mãn nhãn đi, coi người ngợm em ngon lành cỡ nào. Anh nói thiệt, em có nhốt anh mãn đời trong này anh cũng hổng sợ đói.
Tám trề môi chế nhạo : hổng lẽ anh cứ nhìn những thứ trên người em mà đủ no khan ? Tôi sặc sụa vì cười : bà ui, sao bà ngáo dzị. Chớ bộ cặp dzú bà ngậm hoài hổng đỡ cơn đói sao. Còn nói chi tui nhâm nhi thêm sò lông, sò lá của bà, no cành hông chớ giỡn.
Tám tròn xoe mắt sửng sốt, cân nhắc coi thử tôi nói thiệt hay giỡn chơi. Tôi lắc tung tung, hai vú Tám dẻo đeo phập phồng nhún nhún. Tôi xỏ tay vào cái lỗ cào và xóc nhịp theo, hai giò Tám đạp vung vít, hét : thả xuống, anh bợ còn móc nhột tổ chảng. Em rúm người tiệt rồi. Ngoan, nghe em, để em nằm xuống lấy hơi rồi anh móc em đỡ nhợn hơn.
Tôi nghe cũng xuôi tai nên cả hai cùng ngã ngửa ra nơi cái giường cạnh đó. Khúc gân tôi đâm xóc vào đít Tám, em kêu nhong nhỏng : cha ăn gian, lột truồng tui ra mà cha bận đồ bận đạc, đã vậy cái gậy nó thọt vô, thèm ứ nhựa.
Tôi nói khích : thì ai ưng tự cởi ra đi. Tám lột xột mở khóa thắt lưng và đạp nhàu cho quần rớt xuống. Một cục u nổi sần nơi sịp, Tám tấm tắc hỏi dò : để coi lâu ngày ông giũa bạo nó có mòn hao bớt chút nào hôn.
Và Tám rẹt rẹt kéo trút cái sịp ra, thằng cu con được mở toang cửa ngục thì bật lên, khật khà khật khưởng. Tám trêu lấy bàn tay nhấn dìm xuống, dè đâu nó lật đà lật lừ bung liền lên. Tám khen rối rít : ông xài xả láng mà nó còn nhạy dữ.
Chợt Tám hỏi tôi một câu đột ngột : cái hồi ông xa tui đi Mỹ, ông có đè em nào tóc vàng mắt xanh gọi là “ trả thù dân tộc “ hun ? Chẳng hiểu sao, tôi thành thực kể hết : có chớ, sao không ?
Chưa chi tôi thở dài sườn sượt, Tám chú ý dõi nghe. Tôi rầu rầu nói một hơi : mẹ kiếp, thử lửa rùi mới thấy dại ơi là dại. Cha bà nó, nhìn cái tướng nhỏ con mà cái lỗ như nhà kho chưa máy bay vĩ đại. Em vô là cởi quần nằm dạng tè le ra, vớ tờ báo, miệng phì phà điếu xì gà to tổ mẹ, để mặc mình leo, húc sao thì làm.
Tám cười lên rich rich : ai biểu, nghèo mà ham. Ao nhà hổng tắm đi tắm ao người nên bị nó giúi cho ngộp là đáng. Tôi cáu tiết văng tận mạng : thì lớn cũng lớn vừa vừa thôi, có đâu nó như cái miệng tô mà mình tựa chiếc đũa, đút vô lỏng le, chẳng đụng đâu là bờ là bến.
Tám bò lăn ra cười, hai vú khoắng ồm ồm làm tôi càng xi nẹc : cười gì, không tội thì thôi còn cười chê nhạo. Mình leo lên, chẳng được mấy kí lô, cắn răng mà hích cũng tựa đấm bị bông. Nó cứ nhai nhay, đưa điếu xì gà từ bên mép này sang mép kia, còn nhả khói mù mịt, làm mình sặc muốn chết.
Tưởng tôi nói đã xong, Tám chặn lại đía : có nhiêu hả ? Tôi cáu bẳn nạt : thủng thẳng để lấy trớn, hối hoài, nín mẹ cho khỏi hóng. Tám thấy tôi lừ đừ, biết là tôi còn nực con nhỏ Mẽo nên nín khe.
Tôi im im cốt gây sự háo hức nơi em rồi mới kể tiếp : coi mòi nắc nó hổng tới đâu nên xìu ngang bò xuống. Con nhỏ ngồi rột đậy mắng oàm oạp : bô xịt, và xòe bàn tay ra đòi tiền. Mình định ăn quịt, nhưng nghe đồn bọn mặc rô nó vô tẩn hết chỗ nhai cơm, đành hậm hực móc túi.
Đưa nó đủ tiền, nó nhét ngay vào nịt vú và xòe tay tiếp, nói tỉnh queo : típ ! Mả mẹ nó, nắc đã chẳng đến đâu mà còn đòi típ, nhưng không đưa không xong. Từ đó mình đéo thèm chơi con Mẽo nào nữa.
Bấy giờ Tám mới hỏi xỏ : chớ hổng phải anh bị quê nên chin cả người hà ? Tôi vả lả nịnh Tám : tại anh nghĩ cố nhịn dzìa chơi em, sướng hơn, nước nôi đầy đủ, lại khít khao mới đã. Tám nguýt tôi một cái bằng từ Xăng Phrăng xuống tới Lốt, trách bâng quơ : cha nào cũng đi mò lỗ khác còn bẻm mép gáy te te.