Tám - Chương 44
Quá lâu ngày không gặp nên khi bất ngờ tóm được Tám, tôi đâm mụ mị ngang. Đầu óc ăm ắp những hình ảnh xa xưa trong căn bếp nhỏ nhà ông bác, lần xần lôi kéo nhau ra phía cây mận sau nhà, bốc hốt trong sự lén lút, nên giờ đưa được Tám về nhà riêng của mình, tôi thấy yên chí.
Trong trí tôi vẫn lù lù hai quả vú tròn căng mà hồi đó tôi đã ngấu nghiến bú, xe, mút mát không chán. Tội nghiệp, Tám cũng thích vì ít được ai mò bóp, song mắt lúc nào cũng lấm lét, còn miệng cứ phải cắn lấy môi để khỏi bật ra tiếng rên xiết sướng khoái.
Tôi nào có hiền lành gì, tay bóp muốn nát các vú, còn xấn xổ lòn vô cạp quần mà măn xe cái sẹo thịt, làm Tám mụng rụng rời tay chân hết trọi. Có khi tôi đằn Tám ra móc sâu vô cái lỗ, mò tìm thứ gì ở trỏng, làm Tám phải ấn gót chưn, kiễng bưng mông lên vì tôi làm em nhức nhối và bấn bíu quá.
Hai tay em chờn vờn chực hất tay tôi ra, nhưng khi tôi búng te te làm em quíu thằn lằn thì em đổ uỵch xuống, giãy tê tê và hít hà chắc lưỡi. Ngẫm ra, tôi cũng ác, biết em nứng điên, nứng địa thì tôi càng nông ngón tay sát rạt vào, ngoáy vòng vòng như người ta vét rửa cổ lọ làm Tám uốn lên hụp xuống, nước xối xả đổ tùm lum.
Tôi xóc tưng tưng, mắt Tám lóe lên tha thiết trong đêm, nửa như van nài, nửa như khuyến khích. Một giò tôi gác ngang đè giữ Tám, một tay vò sưng tếu cái núm vú chè bè, còn tay móc thì xóc liên tu ti bất cần.
Có lúc Tám muốn giãy bung lên, nhưng sợ gót chưn nện uỳnh uỳnh trên đi văng gây tiếng động, phải cố nén mà chỉ dám xuýt xoa. Tôi hành đến độ Tám phải gồng tay bíu lấy cánh tay mà năn nỉ : em nứng quá rồi, anh muốn nắc thì nắc đại đi, rồi tha cho em ngủ, mai còn tỉnh táo lo bếp núc.
Tôi vốn lì lợm và cố gỡ, nên trước lời da diết khẩn cầu của Tám thì cứ ngoáy vung thiên và hết tay vò lại miệng bú nút vú chóc chóc làm Tám muốn điên đầu, điên óc. Chỉ đến khi Tám cố lôi riết tôi, chủ động nắm khúc gân của tôi cà cà vào bẹn, vào đùi và uốn mình uốn mẩy thì tôi mới chịu ngưng mà chơi Tám một phát.
Tám bị tôi vật rã rời, vậy mà khi đút được khúc gân vào cửa mình thì em mạnh chưa từng thấy. Em hốp tốp ôm quắp lấy lưng tôi, đeo toòng teng trên cánh tay mà cứa, chà, lết bạo tợn. Em thở hì hà hì hụi, hai mắt sáng dại hẳn đi, uốn dẻo đẩy đưa, làm tôi bị bay bổng, phiêu diêu, quá đã.
Đến khi tôi bắn đùng đùng vô trong người thì em mới giãn ra lần. Em liệng phịch người xuống, để mặc tôi đổ xầm nằm một dề trên bụng. Em lịm đi trong cái sướng chạy âm ỉ trong người, hai tay lào khào xoa trên bả vai tôi, nhõng nhẽo : anh nắc mạnh dữ, em bã người hết trơn. Tôi cố cà rề cà rinh, nằm chúi nhủi trong cái lỗ để tận hưởng cơn tê nứng lâu, Tám phải nhắc chừng, nhắc chừng : anh chơi đã rồi thì về chỗ ngủ đi, để ai thấy, kỳ lắm.
Thấy tôi còn cù cưa, Tám phải dỗ ngon dỗ ngọt : ngoan đi rồi tối mai em cho anh gần lại. Tôi rút kinh nghiệm đời lính đánh được lúc nào hay lúc đó nên cứ đeo mò bóp riết vú để gây cho Tám cảm giác hầu đá được cú tiếp theo. Tám một mực không cho, tôi hận mà phải cun cút bỏ đi.
Bây giờ chẳng sợ ai ngăn cản nữa nên tôi xào khô Tám cho thỏa. Tôi bóp muốn méo hai trái vú làm Tám chết tới chết lui. Phương chi, đồ đạc giúp cho Tám càng xinh đẹp lên, hai vú lùm lùm, biểu sao tôi không hám. Tôi bú, cắn, nhay, xào, nắn cật lực, vú Tám đã lớn, đụng hơi tay đàn ông càng nở tròn vành vạnh làm tôi muốn sửng luôn.
Tôi vần Tám đến quên luôn còn ở trong xe nên Tám phần bị cấn, phần bị xúc khích, hai chưn vung ùng ùng. Tôi thấy cái váy xô lên, sụt xuống, cặp giò như hai cái ngà voi trắng toát mà chỉ muốn mò vọc tới cái chỗ ngày xưa.
Thấp thoáng cái sịp của Tám hé ra, thụt vào, những bông hoa bự lấp loáng làm tôi mê mệt. Tôi hổn hển nói chẳng nên câu : chèn đéc, quên bẵng đi cái sẹo của anh. Tám xun xoe làm dáng mới dễ ghét.
Em ngước nhìn tôi đăm đăm như thăm dò và hai chưn càng ngoáy tít. Tôi trườn lên đè ịn em lại và lòn tay từ dưới váy tốc hất tung lên. Em nín thở chờ. Tôi lòn ngón tay vào cạp sịp kéo rẹc xuống. Một vùng lông đen kịt ló ra, tôi thấy bề trong của cái sịp ướt nhẹp.
Tôi bảo Tám : em khi nào cũng vậy, anh mới vọc bú cặp vú mà đã ướt hết trơn. Tám nũng nịu thiệt dễ thương : anh mò quậy quá cỡ, đá cũng đổ mồ hôi nữa là em. Tôi vét cái mớ lùng nhùng đưa lên mũi ngửi, Tám nhăn mặt rên : anh dơ quá. Tôi nhứ nhứ cái sịp lên phía mặt Tám, em cau mặt lại : thấy em nứng, anh hổng thương, còn chọc hoài.
Tôi liệng cái sịp xuống sàn xe, tách mở hai giò Tám gác một bên lên tay lái và một bên nơi tấm nhựa trước chỗ ngồi. Tôi đờ đẫn nhìn vô cái khoảng đầy ặc nước. Tôi chép chép miệng, Tám hiểu ý nên vội bụm tay che và hối tôi : đưa cho em cái lót để em chùi sạch đã.
Tôi đớp đớp miệng, song cũng mò tay kiếm cái sịp. Tám vội giựt lấy và quết quết lau nơi cái ngã ba nằm giữa háng. Tôi không chờ Tám lau xong đã vội hất tay em ra, nhìn trầm trồ vào cái bánh thịt mà trầm trồ : đẹp ác ôn nhen.
Tám lại chực lấy tay che, nhưng tôi đã dùng đùi đè chặn và nạnh cùi chõ nạnh hai giò của em mở tẹt bẹt. Tôi nhìn sững vào vùng lông mướt rụp, tự dưng hai mu Tám nhịp nhịp như bị ai rình.
Tôi nói : hồi trước chỉ nhìn thấy lờ mờ, đâu dè nó xinh đáo để. Tám hí hó nhạo tôi : khi ông mò ăn vụng thì mới thấy lờ mờ, chớ còn hồi ông rình tôi ngồi rặn, ông thấy rõ mười mươi, còn thở than chi nữa. Tôi chống chế : thấy thì thấy chớ, nhưng nhấp nháy ánh đèn thì cũng đâu rõ như bây giờ. Ban ngày ban mặt, nhìn tận nơi mới thấy nó hay ho.
Tám có vẻ thẹn nên đánh đu mình như đang nằm võng. Tôi khề khà kể : lông dài mà múp nè, hai mu úp vồng no, hai môi mở hé hé, cái cục nổi u u và cái lỗ sâu ơi là sâu. Khi không Tám rùng mình. Em có ý trách : anh dòm chi dòm kỹ, tả nghe ớn da gà. Tôi mở miệng định tả tiếp thì Tám đã đổi chiến thuật gạ : nhớ thì lo sờ em đi, còn càm ràm chi nữa hổng biết.
Tôi bỗng vò xịt xịt hai vú Tám lấy trớn để có cái cảm giác tròn tròn, mềm mềm, êm êm của cặp vú đánh thức sự háo hức nơi tôi. Dè đâu, tôi vò bóp ở trên mà ở dưới háng Tám nghe phì phì như sò thở. Tôi nhìn thấy có dòng nước đục xón ra, chảy dài xuống phía đít em.