Tám - Chương 43
Lủi xe vào ga ra và bấm remote sập cửa cẩn thận, tôi hết còn giữ bình tĩnh được nữa. Tôi xấn xổ đè nghiến Tám ra ghế xe, lật tung hê áo váy của em. Tám thấy tôi hùng hổ, nhưng biết có cản cũng chẳng được, nên đành để mặc tôi bốc hốt cho thỏa ý.
Tôi lụp chụp kéo phăng cái áo nhét nơi cạp váy, cuốn một lọn đùn lên phía cằm, tôi nhìnsững Tám. Cha mẹ ôi, cái nịt vú hàng hiệu quả có công dụng tuyệt đẳng, nó bo tròn hai quả bưởi của Tám ăm ắp, đùn vón lên thành ụ, thấy đã thèm. Tôi hít hà làm Tám hơi nhợn, song – như các cụ ta thường bảo “ tình cũ không rủ cũng tới “ – Tám cứ ngoan nằm yên cho tôi ngắm thỏa thuê.
Tôi khen một lời hơi thừa : nhớ bắt chết, thấy là muốn cắn nát bét ra. Tám có vẻ rùng mình. Tôi chồm tới đè lên người Tám, hai tay vò lăng xăng lên phía ngoài cái nịt vú căng phồng, chỉ nghe Tám ui ui nhỏ trong miệng.
Tôi kéo xộc xệch hai lúp, đẩy cho vú tuột ra, song loại đắt tiền có khác, nó úp chụp lấy, giữ cặp vú nhỗn nhện, lục bục ở trong. Tôi hì hà rên rỉ : chèn ui, sao hổng tuột được ra, để nôn chi nôn dữ. Tám lơ đãng nhìn tôi, đôi mắt có vẻ thương tội bèn lí nhí bày vẽ : muốn, thì mở khóa gỡ nó ra, mắc gì cứ ôm te te rồi kêu thảm thiết.
Tôi lúng túng dữ dằn, cứ nhớ hồi trước Tám bận thứ áo nịt bằng vải lỏng le, mỗi lần đụng tới là bật tung ra, đâu dè thời thế mỗi hồi mỗi khác, ai có ngờ ngày nay Tám gặp điều may nên diện oách vậy.
Như hiểu ý, Tám gượng hổng người lên cho tôi lòn tay vô mở cái chốt gài sau lưng. Tôi đùn được hai cái lúp ra, giương tròn xoe mắt nhìn ca cẩm : chu choa, sao vú em đẹp tệ mạng.
Lời tôi chẳng biết có làm cho Tám hình dung ra một sự tưởng tượng nào chăng mà hai đầu vú chợt căng căng và săn rịt lại. Tôi chút chút cái miệng và dùng tay mằn xe hai núm càng làm chúng bóng lên và xăng xái.
Tôi tung hứng hai bầu vú tâng tâng và bợ xoa hai cái núm vào mũi và hai bên má. Tám lục cục trở mình rột rột, tay quơ quào. Tôi hít vài hơi từng cái đầu vú và khảy nhè nhẹ nơi sống mũi, Tám quíu lại.
Tôi nói một câu hơi dư nữa : cho anh nếm chút nhen. Tám nhìn lên da diết, vo tròn cửa miệng, nhưng không nói. Tôi thè lưỡi dài quết từng đầu vú lên lớp thịt nổi gai của tôi, nước miếng làm các núm láng lẫy và Tám còn đang rung rung thì tôi bặp vô mút sát rạt mỗi bên vú thật mạnh.
Tám ưỡn người lên, tôi thấy đầu vú bê bết sâu vào miệng nên cắn mạnh một phát. Tám kêu lên : ui, đau em. Tôi bị mê muội vì tiếng thỏ thẻ của tình yêu say đắm, nên một mặt bóp chặt các vú, và miệng tíu tít mút cắn vào mỗi vú của Tám đau điếng.
Một giọt nước mắt ứa ra, Tám không tỏ vẻ giận mà chỉ than vãn : anh làm như sợ em chạy sao mà hốp tốp cắn em mạnh dzị. Tôi lầu bầu trong đôi vú chỉ lụp bụp đáp trả : tại anh nhớ chúng quá, gặp lại em anh mừng muốn chết.
Tám xục xịch trong vòng tay tôi, nũng nịu, phấn khích tôi thêm. Tôi ập hai vú áp lại hít hửi và rà rà giữa khoảng lõm của hai vồng thịt mềm. Tám xuýt xoa vì thấy tôi lả lơi vun vén và nâng niu cặp tuyết lê của cô.
Bấy giờ tôi mới nhận ra mùi thơm sực nức. Tôi gặn hỏi Tám : em xức nước hoa gì mà quyến rũ mê mệt vậy. Tám kể thành thực : em đâu biết, tại anh ấy muốn vậy nên biểu em xài, em tha lên thôi.
Tôi bắt ghen ngang. Tôi cau mặt, Tám lính quính xin lỗi : ai dè gặp anh đâu mà anh cành nanh. Tôi cáu cảnh : chả đi vắng, mà em xức nước hoa, định chài ngải người nào ?
Nào dè Tám bật cười rồi xỉ xỉ ngón tay vào ngực tôi nói tỉnh : thì xức cho người này hửi nè. Không hiểu sao tôi hỏi tiếp : em xạo, sao biết mình gặp nhau mà em xức. Tám nói vuốt : thôi tía non, tía đừng ghen bậy ghen bạ nữa, có ai đâu lì như tía mà biểu tui chai với ngải. Tía hổng hốt hồn tui thì thôi, chớ ai quởn mà đi lằng xằng như tía dzị.
Tôi tạm hài lòng về câu trả lời này. Tôi lại nhào vô vò tiếp tục hai vú khiến chúng ọp ẹp đỏ lựng lên. Tám chỉ hít hà nín chịu, không phản kháng. Tôi mò, tôi bóp, tôi nhay, miệng rát rạt và mỏi rần mà vẫn ham hố không muốn dứt.
Tôi bú ùng ùng thì nghe Tám dặn chừng : bú nút vậy được rồi, còn để dành lúc khác, ăn đại ăn đến no cành hông còn thấy gì ngon. Tôi cũng muốn nghe mà lại tiếc nên cứ ôm khư khư hai bầu vú quét lùi xùi lên má, mũi.
Tám vừa bèo nhèo vừa nhột nên loi nhoi đạp giò lấn lách ra. Tôi ôm gọn Tám trong vòng tay, nhìn sâu vào mắt Tám. Đôi mắt ngỡ ngàng như con nai rừng lạc lối, tôi hỏi một câu lãng xẹc : em còn nhớ chút kỷ niệm cũ chăng ?
Tám ọp ẹp trong vòng ôm và sờ nắn của tôi, nhưng vẫn lỏn lẻn đáp : mỗi lần ông mò vô tui hồi hộp sợ thấy tía, còn nhớ gì nổi. Mà ông cà rà kề rề, tui thì ớn, còn ông đeo riết hổng tha.
Tôi lảm nhảm : tại em hết trơn chớ bộ. Ai biểu khi không ngồi để tè he ra cho tui thấy chi, biểu sao tui hổng liều mạng. Tám thở dài trách móc : tui cận, còn bỏ quên kiếng trong bếp, nghĩ khuya lơ khuya lắc, có ai cắc cớ, tò mò như ông. Tui vô tình, còn ông thì cố ý, nhìn thấy là nín thở, tui mới yên chí bạnh chưn ra mà tống tháo ba thứ lợn cợn trong ruột, đâu dè tía non dòm kỹ.
Tôi thích thú với lời phê phán của Tám. Tôi xác nhận liền một khi : tui hỏi bà có cha nào thấy húm đàn bà mà hổng nán ở lại dòm cho mãn nhãn hun ? Tám đập uỳnh uỳnh vô cánh tay tôi nhong nhỏng : nói bậy, phỉ phui miệng ông. Rồi thủng thẳng tiếp : thì tui lỡ, ông liếc sơ được rồi, dòm chi khiến tui cũng thấy nhột nhạt.
Tôi cười rổn rổn, tả cẳng, tả chân : chèn ui, nó tè le như cái bánh xèo, ngò hành dính tèm lem, nở còn hơn pha bột nổi mà biểu tui liếc sơ, bộ ngu sao chớ. Tôi định vô sâu chi tiết, nhưng Tám đã vội gạt phăng : thôi, đủ rồi, ông tả một hồi, húm tui dám thành món hàng bày giữa chợ.
Tuy vậy, tôi cũng cố nói ý chót : được cái, coi vậy mà nó cười tét bét cũng đã điếu tận mạng. Tám càng đấm tôi bịch bịch, tôi phải dùng tay xiết đè lên hai vú khiến Tám mới chịu im.
Tôi giả lơ, xoay qua vò bóp hai cái vú dình dang thiệt mát tay ông địa. Tám trân mình lên làm hai vú nhỉnh lùm lùm, tôi măn hoài không thấy chán. Tôi vần Tám thiếu điều bể hết nhạo, hũ, Tám đạp nhàu hai giò mà có thoát được đâu.